Ba câu của anh ta không rời khỏi ba chữ Hứa San San, mà còn nói mình không thích cô ta?
Anh ta đang lừa tôi hay lừa chính mình?
"Không phải con gái nào cũng thích đồ ăn vặt. Là Hứa San San thích. Anh nhớ rõ mọi sở thích của cô ta, nhưng lại quên tôi thích hạt dưa vị nguyên bản."
Lục Chinh đột nhiên che mặt, cúi đầu áy náy, nghẹn ngào xin lỗi: Xin lỗi em.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, kéo hành lý bước về phía cửa soát vé.
Thậm chí tôi không nói với Lục Chinh một lời tạm biệt.
Bởi tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.
17
Tôi chọn đi tàu hỏa chậm, khoang nằm, để tiện ngắm cảnh dọc đường.
Cô gái ngồi đối diện thấy tôi cầm cuốn luật dân sự, liền hỏi tôi có phải là tân sinh viên không, học trường nào?
Hỏi ra mới biết, cô ấy tên là Ngụy Vi, cũng học Đại học Cảnh sát Nhân dân.
Thật trùng hợp.
Năm nay Đại học Cảnh sát Nhân dân chỉ tuyển hai nữ sinh ở tỉnh tôi.
Vậy mà tôi vừa lên tàu đã gặp được một người.
Tính cách của cô ấy khá tự nhiên, mới nói chuyện được ba phút đã kết nghĩa chị em, còn thêm bạn WeChat với tôi.
Chúng tôi cùng nhau nghiên cứu luật dân sự, cùng nói về lý tưởng và tương lai và chia sẻ đồ ăn vặt.
Càng nói chuyện càng hợp, có cảm giác như gặp nhau quá muộn.
Cho đến khi xuống tàu, tôi mới nhìn điện thoại, thấy Lục Chinh gửi cho tôi một tin nhắn.
[Xin lỗi em. Hai năm qua anh đã bỏ qua em. Anh phải làm thế nào để bù đắp cho em?]
Không phải hai năm, là ba mươi năm.
Mà tôi, không cần sự bù đắp.
Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc với Lục Chinh, còn đổi luôn số điện thoại.
__
Kỳ nghỉ đông, tôi về nhà, ghé thăm giáo viên chủ nhiệm của mình.
Vô tình nghe cô giáo nhắc đến việc Hứa San San bị đuổi học và đang học lại.
Tôi khá bất ngờ.
"Đang học bình thường sao lại bị đuổi ạ?"
Cô chủ nhiệm hơi khó xử.
"Nghe nói là vì ăn cắp đồ của bạn cùng phòng."
Tôi đoán không sai, cô ta không chịu nổi cám dỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!