"Duyệt Duyệt, chẳng phải hôm qua mẹ đã nói rồi sao, đây là váy mẹ tặng cho con để mặc trong lễ đính hôn mà. Sao con lại hiểu nhầm ý của mẹ được?"
Hiểu nhầm là bà ấy.
Tôi chỉ nhận chiếc váy, nhưng chưa từng nói sẽ mặc nó.
Bà tặng tôi một bất ngờ, thì tôi cũng phải trả lại một bất ngờ.
Tôi nhận chiếc váy từ tay mẹ Lý, rồi đưa lại cho Hứa San San.
"Lục Chinh thích Hứa San San, người đính hôn với anh ấy đương nhiên cũng nên là cô ấy. Mẹ Lý, mẹ không nên chia rẽ đôi uyên ương. Tình yêu sẽ vượt qua mọi khó khăn. Mẹ nên tin rằng họ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn."
Tôi cũng tặng luôn chiếc vòng tay cỏ bốn lá mà Lục Chinh đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật cho Hứa San San.
"Đây là vòng tay Lục Chinh mua, thử xem có vừa không?"
Lục Chinh và mẹ Lý hoàn toàn sững sờ.
Duyệt Duyệt. Lục Chinh định kéo tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng né tránh, rồi đẩy Hứa San San đang ngơ ngác về phía trước:
"Đi thay váy đi. Nếu không vừa, mẹ Lý còn có thể sửa lại."
Hứa San San mừng rỡ cảm ơn tôi, ôm váy rồi bước theo nhân viên đi thay.
Mẹ Lý chặn Hứa San San lại.
"Đứng lại! Đó không phải là đồ của cô! Cô không được động vào!"
Mợ tôi kéo mẹ Lý ra một góc, cố khuyên nhủ:
"Ép buộc quá cũng không hay. Cô gái kia nhìn cũng không tệ, sau này chắc chắn sẽ thành tài."
Mẹ Lý buột miệng:
"Cô ta chỉ là con gái một nhân viên bảo vệ, dựa vào đâu mà xứng với con trai tôi? Nếu bà thích cô ta như vậy, sao không để cô ta làm con dâu nhà bà?"
Mợ tôi thản nhiên đáp:
"Nó đâu có thích con trai tôi. Hơn nữa, con trai tôi đã có bạn gái rồi, lại là kiểm sát viên. Tương lai đầy triển vọng."
Mẹ Lý càng tức giận hơn, liền nhéo mạnh Lục Chinh hai cái rồi đẩy anh ta đến trước mặt tôi.
"Lục Chinh, mau nói rõ với Duyệt Duyệt! Nói rằng con thích con bé, không phải Hứa San San. Nhanh lên!"
Lục Chinh làm sao có thể nói ra lời trái lòng mình trước mặt Hứa San San?
Anh ta đã làm đủ mọi cách để không khiến Hứa San San phải chịu chút tổn thương nào.
Đồng thời, anh ta cũng rất rõ bản thân đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương tôi để bảo vệ cô ta.
Thậm chí cả tình cảm giữa chúng tôi cũng bị anh ta đem ra lợi dụng.
Giờ đây, anh ta có tư cách gì để nói thích tôi?
Dù có nói, tôi cũng không tin.
Lục Chinh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, vừa uất ức vừa hối hận.
Anh ta vừa định mở miệng thì Hứa San San đã chạy đến bên anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!