"Duyệt Duyệt, cô ấy thực sự không cố ý đánh em. Chỉ là quá bức xúc..."
Tôi hít sâu một hơi, ngắt lời anh ta: "Hay là bây giờ tôi báo cảnh sát?"
Lục Chinh biết rằng nếu tôi báo cảnh sát, Hứa San San chắc chắn sẽ không có cơ hội tham gia buổi khảo hạch.
Sau một hồi do dự, Lục Chinh tránh sang một bên.
Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt Hứa San San.
Đến giây cuối cùng, Lục Chinh vẫn không nỡ để Hứa San San chịu cú tát này.
Anh ta đẩy Hứa San San ra, tự đưa mặt mình ra đỡ.
Cái tát này, tôi dồn hết sức, để lại một vết đỏ trên mặt Lục Chinh.
Hứa San San kinh hô: "Anh Chinh? Sao anh lại làm vậy? Cô ta dựa vào đâu mà đánh anh? Em phải báo thù cho anh!"
Lục Chinh ngăn Hứa San San lại, mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Giờ được chưa?"
Nhìn vẻ mặt uất ức, phẫn nộ của họ, cứ như thể tôi mới là kẻ vô lý.
Thôi kệ.
Chỉ còn 12 ngày nữa là kết thúc rồi.
Nhẫn nhịn một chút vậy.
08
Lục Chinh một lòng chăm lo cho Hứa San San, sợ cô ta vì chuyện cha mẹ thất nghiệp mà ảnh hưởng đến buổi khảo hạch.
Thậm chí không nhận ra tôi không thi cùng phòng với họ.
Đến khi kiểm tra thể lực, Lục Chinh cuối cùng cũng nhận ra, hỏi tôi có phải đã đổi nguyện vọng hay không.
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lười biếng gật đầu.
Lục Chinh có vẻ hơi tức.
"Tại sao?"
"Đột nhiên cảm thấy không chịu được việc quản lý toàn quân sự hóa, nên không muốn thi nữa."
Lục Chinh truy hỏi nguyện vọng đầu tiên của tôi là trường nào.
Nói ra, biết đâu họ sẽ vui vẻ hơn, bớt gây chuyện cho tôi.
"Đại học Cảnh sát."
Lục Chinh vô thức lẩm bẩm: "Xa thế à?"
Xa mới không làm phiền được hai người các anh yêu nhau chứ.
Tôi không nói gì, bước ngang qua người Lục Chinh.
Lúc xuống bậc thang, một bàn tay từ phía sau đẩy tôi một cái.
Dù tôi kịp thời bám vào tay vịn, vẫn bị trật chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!