Chương 12: (Vô Đề)

Hóa ra người đáng thương nhất chưa bao giờ là Hứa San San với gia cảnh nghèo khó.  

Mà chính là Phan Duyệt, người có vẻ như được sống trong nhung lụa nhưng thực chất lại cô độc.  

Cô ấy có vô số chỗ dựa, nhưng không một ai thật sự là điểm tựa của cô ấy.  

Mẹ tôi đối tốt với cô ấy là có tính toán, còn sự quan tâm của tôi sớm đã dành cho người khác.  

Cô ấy sống lẻ loi trong thế giới này, không có ai thật lòng yêu thương, đồng hành cùng cô ấy.  

Nên giờ đây, cô ấy không yêu bất kỳ ai trong chúng tôi.  

Tôi đã làm gì thế này?  

Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?  

Tại sao tôi luôn nghĩ rằng cô ấy mạnh mẽ, không cần đến tôi?  

Tại sao tôi lại không nhận ra sự cô đơn và nỗi đau của cô ấy?  

Bây giờ, cô ấy rốt cuộc không cần tôi nữa.  

Cũng không cần chú Phan nữa.  

Đây chính là quả báo mà chúng tôi đáng phải nhận. 

24

Hứa San San lại đến tìm tôi để nối lại tình xưa.  

Một người phụ nữ đã qua tay bao nhiêu người đàn ông, thậm chí còn ngồi tù, làm sao xứng đáng để tôi liếc mắt nhìn thêm một lần?  

Nếu không phải vì cô ta luôn ra vẻ đáng thương, cầu xin sự đồng cảm, thì Duyệt Duyệt đã không rời xa tôi.  

Tôi hận cô ta, muốn đưa cô ta vào tù thêm một lần nữa.  

Nhưng nghĩ đến mẹ tôi, tôi đành đồng ý.  

Tôi dẫn cô ta về quê gặp mẹ.  

Tôi nói với cô ta:

"Nếu cô thuyết phục được mẹ tôi chấp nhận cô làm con dâu, tôi sẽ cưới cô."  

Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi và Hứa San San cứ hành hạ nhau suốt nửa năm.  

Càng sống chung, họ càng muốn đối phương c.h.ế. t quách đi cho xong.  

Cuối cùng, họ đánh nhau một trận lớn, cả hai đều phải nhập viện.  

Mẹ tôi đe dọa:

"Nếu con dám cưới Hứa San San, mẹ sẽ nhảy lầu tự tử."  

Sau đó, tôi không cưới Hứa San San,

Không phải vì sợ mẹ tôi tự tử, mà vì tôi được Diêu Thiên Linh, con gái của Tư lệnh, để mắt đến.  

Cô ấy sống c.h.ế. t đòi lấy tôi, không chịu ai ngoài tôi.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!