Giữa những người đàn ông ăn diện kỹ càng, anh ta nổi bật hơn cả.
Ánh mắt của các cô gái phần lớn đều dừng lại trên người anh ta.
Khi nhìn thấy tôi, mọi người đều rất nhiệt tình.
Không phải vì lâu ngày không gặp, họ nhớ tôi.
Mà chỉ vì tất cả chúng tôi đều đã trưởng thành, hiểu được tầm quan trọng của các mối quan hệ.
Tôi cũng nghĩ giống họ.
Làm công việc điều tra cũng cần có mạng lưới quan hệ mạnh mẽ.
Tất cả những người bạn học có mặt ở đây đều có thể trở thành nhân tài trong ngành hoặc ông trùm thương mại trong tương lai.
Tôi không sợ ai, cũng không dễ dàng đắc tội với bất kỳ ai.
Lúc tôi đang chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc Lục Chinh trách móc tôi đã khiến Hứa San San ngồi tù, anh ta lại nói một câu ngoài dự đoán:
"Chiếc váy này đẹp lắm, rất hợp với khí chất của em."
Tôi nhàn nhạt đáp lại một tiếng: Cảm ơn.
Lời khen hay trách móc của anh ta cũng không còn khiến tôi bận tâm nữa.
Có bạn học nhắc đến việc Hứa San San bị kết án.
"Lục Chinh, không phải hai người cùng học ở Học viện Quốc phòng à? Sao cô ấy lại bị đuổi học? Lại còn vì chuyện gì mà ngồi tù ở Bắc Kinh vậy?"
Lục Chinh nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp:
"Tôi không thân với cô ta lắm, không rõ chuyện của cô ta."
Một câu
"không thân, không rõ" đã xóa sạch quá khứ từng khiến anh ta rung động.
Thì ra, anh ta cũng có thể lạnh nhạt với Hứa San San như vậy.
Thật buồn cười.
Kiếp trước, tôi đã cố gắng suốt ba mươi năm mà không thể khiến anh ta quên được cô ta.
Kiếp này, tôi chẳng làm gì cả, họ lại sớm chia đôi ngả.
Đây là ý trời hay là con người tạo nên?
20
Lục Chinh mời tôi đến nhà anh ta chơi vài ngày.
Tôi từ chối:
"Lịch trình của tôi kín mít, quả thật không có thời gian."
Ánh mắt Lục Chinh tối đi:
"Chúng ta thật sự không thể nào sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!