Chương 83: Ngoại truyện 1 thượng xuyên đến nước nữ tôn

Tô Hữu Hữu cảm thấy như mình đang nằm ngủ trên cát sỏi, xung quanh có gió lạnh thổi đến, Tô Hữu Hữu bị lạnh có hơi run lên.

Mí mắt có hơi nặng không mở ra được, Tô Hữu Hữu cuộn tròn cơ thể, than thở: "Ông xã, anh không mở điều hòa à? Lạnh quá."

Cô vừa mới than thở xong thì có người kéo quần áo cô, gió lạnh thổi trên làn da còn lạnh hơn, cô nhíu nhíu mày, mở ra mí mắt nặng trịch, sau đó thì cả người bừng tỉnh, nơi này không phải là phòng ngủ quen thuộc của cô, hình như là vùng hoang dã thôn quê, trước mặt có năm người đàn ông xa lạ vây quanh cô, quần áo bọn họ tả tơi, để lộ ra tay chân cường tráng, tóc dài lộn xộn, rối bù, đều rất cao lớn, nhìn có vẻ rất dọa người.

"Làm sao bây giờ? Nàng ta tỉnh rồi…."

"Tỉnh thì tỉnh, chúng ta có năm người mà còn sợ một mình nàng ta sao? Nếu bỏ qua cơ hội lần này thì đời này của chúng ta cũng không được gặp nữ nhân."

"Nhưng lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ…. Chúng ta chắc chắn phải chết…."

"Vậy ngươi đi đi, đời này đừng nghĩ đến việc được nữ nhân chạm vào một ngón tay."

Năm người đó nghị luận sôi nổi, trong đó có một người đột nhiên nắm chặt áo của cô muốn lôi ra, lúc này Tô Hữu Hữu mới phát hiện ra mình mặc đồ cổ trang, cô….. cô xuyên không?

"Mấy người muốn làm gì! Buông….. Buông tôi ra! Ông xã tôi rất lợi hại đó!"

"Cái gì là ông xã?"

"Không biết, có thể là một người bị điên, nữ nhân bình thường sao lại đến đây."

Tô Hữu Hữu không biết đây là đâu, nhưng năm người đàn ông trước mặt này, có lẽ, có thể sẽ thật sự c ường bạo cô!

Cô ra sức giãy giụa đứng lên, muốn dùng Judo mà cô đã được học, dường như năm người đàn ông này đã nhận ra ý đồ của cô, toàn bộ vây lấy đè cô lại, cô làm sao địch lại nổi năm người đàn ông cường tráng chứ?

"Buông ra! Chung Dực! Chung Dực! Anh chết ở đâu rồi!"

Trong lúc Tô Hữu Hữu sắp vạn kiếp bất phục thì người đàn ông phía trên đột nhiên bị lực tác động từ bên ngoài đánh bật ra, sau đó truyền đến tiếng côn bổng tàn nhẫn, một người đàn ông khác cũng bị đánh bật sang bên cạnh.

Tô Hữu Hữu nắm chặt lấy quần áo mình ngồi dậy, một người rõ ràng là cô rất quen thuộc nhưng đột nhiên lại có hơi xa lạ xuất hiện trước mặt cô.

Anh mặt hồng y đẫm máu, trong tay cầm một cây côn lớn, tóc dài đen nhánh lay động theo gió, anh nhìn về phía cô, trong mắt là sự băng giá không hề có độ ấm, bên cạnh anh là một người đàn ông bị anh đánh cho ngất xỉu, giống như một sát thần đến từ địa ngục.

Tô Hữu Hữu lảo đảo đứng dậy chạy tới: "Chung Dực!"

Lúc cô bổ nhào về phía mình, Chung Dực lại lắc người né tránh, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi biết ta?"

Ánh mắt xa lạ mà phòng bị đó làm cho Tô Hữu Hữu sửng sốt, cái này là tình tiết cẩu huyết gì vậy!

"Anh không nhớ em sao? Em là bà xã anh! Hữu Hữu đó!"

Hiển nhiên là Chung Dực không có tí ấn tượng nào với cô, ném côn bổng trong tay đi, nói: "Tốt nhất là ngươi nên mau chóng rời khỏi nơi này, đây không phải là nơi mà nữ nhân nên đến." Vừa dứt lời anh đã xoay người đi mất.

Tô Hữu Hữu nhìn xung quanh, ở đây hình như là núi sâu, cô xuyên tới thế giới của Chung Dực à? Đầu óc Tô Hữu Hữu xoay chuyển rất nhanh, Chung Dực mặc bộ hồng y lúc họ mới gặp nhau, trên người anh có vết thương, chẳng lẽ là cô xuyên tới thế giới mà sau khi Chung Dực nhảy xuống vách núi nhưng không xuyên đến hiện đại sao? Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!

"Anh đợi em đã!" Cô cầm cái bọc đồ ở bên cạnh có vẻ như là của cô lên rồi đi theo.

Chung Dực nhìn thoáng qua, giữ khoảng cách rất lớn với cô: "Ngươi không cần đi theo ta." Nói xong còn giữ chặt quần áo của mình, giống như là sợ bị cô nhìn lén.

Chà chà chà, vẫn giống đạo sĩ như vậy.

Nếu như vận mệnh đã làm cho em xuyên đến để gặp anh thì nhất định là sẽ cho phép em tiến công chiếm đóng anh thêm một lần nữa! Chung Dực, anh đừng hòng chạy trốn!

Tuy rằng Chung Dực trước mặt này không phải là ông xã Chung Dực của cô, nhưng dù sao cũng là Chung Dực, Tô Hữu Hữu đã hiểu anh rồi.

"Em lạc đường đến đây, anh cứu người thì cứu đến cùng đi, ít nhất cũng dẫn em ra khỏi nơi này, đến một thôn xóm an toàn đi." Chung Dực là một người đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong lương thiện.

Quả nhiên, Chung Dực không nói là không cho cô đi theo nữa, nhưng lại không để ý đến cô, xoay người đi trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ngắt một vài cây cỏ, Tô Hữu Hữu cũng không hiểu anh đang làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!