Trời vừa sáng đã rời giường, Tô Hữu Hữu ngáp một cái bước ra ngoài, người máy quét dọn quen thuộc lại nhẹ nhàng lướt qua trước mặt cô, Tô Hữu Hữu đi tới nhà bếp, Chung Dực đang chiên trứng, nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay đầu lại, lộ ra nụ cười nhã nhặn: "Dậy sớm vậy."
Mái tóc dài của anh được buộc nhẹ lên, vài sợi tóc rối tùy ý buông xuống hai bên tai, cả người anh lộ ra vẻ nhu hòa rất nhiều, dáng người cao lớn mang tạp dề đáng yêu, có loại mỹ cảm không nói ra được.
Bạn trai quá tuấn tú thì làm sao bây giờ?
Tô Hữu Hữu vui vẻ nhảy đến phía sau anh, từ phía sau ôm lấy eo của anh, đã sớm nhìn thấy động tác kinh điển này trên phim, bây giờ cô cuối cùng cũng có cơ hội thử một chút rồi!
Có thể cảm nhận được cơ thể của Chung Dực cứng đờ, nhưng rất nhanh anh lại thả lỏng, tay vốn đang cầm chảo chiên liền che trên bàn tay của Tô Hữu Hữu, dịu dàng nói: "Anh đang chiên trứng, coi chừng dầu bắn."
Bạn trai quá dịu dàng thì làm sao bây giờ!
Tô Hữu Hữu buông lỏng tay, bước đến bên cạnh anh, vẫy vẫy tay với anh: "Anh cúi xuống một chút."
"Làm sao vậy?" Chung Dực nghi hoặc nhìn về phía cô, nhưng vẫn nghe lời khom người xuống.
Tô Hữu Hữu cong môi nở nụ cười, nhón chân hôn trán anh một cái: "Morning kiss."
Chung Dực sững sờ chạm vào độ ấm nơi trán, mao ninh cái gì?
Tô Hữu Hữu dương dương tự đắc, nhắm mắt lại: "Em cũng muốn."
Chung Dực nhìn động tác của cô mặt liền nóng lên, cô là muốn anh cũng hôn cô sao? Chuyện…. Chuyện này…..
Tô Hữu Hữu thấy anh do dự, trừng mắt, lại xụ mặt: "Không tình nguyện? Vậy sau này anh không….. A…."
Uy hiếp còn chưa xong, Chung Dực cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô, Tô Hữu Hữu trợn tròn mắt, đột nhiên hào phóng như thế làm gì!
Môi anh vừa rời đi, Tô Hữu Hữu cũng không dám nhìn anh, che mặt mình lại vui vẻ chạy đi, buổi sáng này cứ béo ngậy như vậy!
Chung Dực có chút không rõ tình hình, cô chạy như thế, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì sự chú ý đã bị thu hút đi mất, bởi vì….. trứng cháy rồi.
Khoe ân ái, trứng nhanh cháy.
Lần này trở thành đen tối nhất trong lịch sử nấu nướng của Chung Dực.
Trở thành trai bạn gái, lúc ăn cơm chỗ ngồi cũng thay đổi, Tô Hữu Hữu ngồi xuống bên cạnh anh, cực kỳ không khách khí gắp vào bát Chung Dực món ăn mình thích.
Chung Dực tùy ý để cô gắp, vẫn làm công việc chụp bữa sáng quen thuộc, cầm điện thoại chụp hình.
Tô Hữu Hữu ló đầu nhìn anh đang dùng ghép vần, hỏi: "Sao anh còn dùng ghép vần, không phải anh đã biết rất nhiều chữ rồi sao?"
Chung Dực lại hỏi ngược lại: "Cái này có thể đánh ra chữ sao?"
Tô Hữu Hữu nghe vậy vỗ đầu một cái: "Xem trí nhớ của em này, không dạy anh làm sao để đổi cách nhập, nhìn thấy chữ Trung này không? Anh nhấn một cái là có thể dùng ghép vần để đánh chữ."
Chung Dực thử một hồi, quả thực là như vậy, hơn nữa còn tự động xuất hiện chữ anh muốn, anh xóa ghép vần vừa đánh đi, bắt đầu đánh vần, ghép lại xong liền muốn đăng lên, Tô Hữu Hữu ngăn anh lại: "Chúng ta chụp hình chung đi!"
Chung Dực nghe vậy mắt sáng rực lên, cô cuối cùng cũng đề xuất chụp hình chung, lúc trước Tô Hữu Hữu chụp hình với Dịch Tiêu Đồng vẫn còn là một cái gai trong lòng anh đấy.
Chung Dực chỉnh sang tự chụp, đang muốn bày ra tư thế mới gì đó có thể thể hiện ra sự không bình thường lúc này của bọn họ, Tô Hữu Hữu liền gối đầu lên vai anh, làm tay hình chữ V, liền có một tấm hình chụp chung thân mật.
Sau khi đăng status, Chung Dực nhìn Tô Hữu Hữu like, sau đó lưu lại tấm hình anh chụp, đăng status, đương nhiên Tô Hữu Hữu còn cài đặt chế độ người thân không thấy.
Chung Dực quét mới Wechat, like tấm hình Tô Hữu Hữu mới đăng.
Cơm còn chưa ăn xong, điện thoại của Tô Hữu Hữu liền vang lên, cô vừa nhìn là cuộc gọi đến, hai chữ Cận Hương hiện lên trên màn hình: Nguy rồi, đã quên mất cài đặt hạn chế với Cận Hương rồi.
Cô cầm điện thoại đi tới ban công nghe máy: "A lô?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!