Chương 29: (Vô Đề)

Tô Hữu Hữu buông đũa trong tay xuống, lấy giấy ăn lau miệng: "Hôm nay trường có đoàn cosplay đến hoạt động sao?"

Cận Hương vừa vội đánh chữ vừa trả lời: "Đúng vậy, không phải hôm qua tớ nói với cậu rồi à, tớ không lên lớp không phải vì luyện tập và dàn dựng tiết mục sao, cậu óc heo à!"

À, hình như là có nói chuyện này, cũng bởi vì Cận Hương không đi học nên cô mới yên tâm để Chung Dực đến trường.

"Không nói với cậu nữa, đoàn trưởng gọi tớ đi luyện tập rồi, một lát nữa còn phải so tài nữa, thật là hồi hộp! Lát nữa nhất định cậu phải tới cổ vũ cho tớ nha!" Cận Hương nói xong vội vàng hoảng hốt đứng dậy, cầm lấy túi muốn đi.

Tô Hữu Hữu nhìn cô làm tư thế cố lên: "Được giải nhất!"

Cận Hương cho cô một nụ hôn gió: "Moah moah moah ~ yêu cậu ~"

Cận Hương đi rồi, Tô Hữu Hữu lấy điện thoại ra, tìm Chung Dực trong danh sách liên lạc, lát nữa Cận Hương bận thi đấu, cô có thể gọi Chung Dực đến xem một chút.

"A lô, Chung Dực."

Chung Dực ở bên kia điện thoại gật gật đầu, một lát sau mới nghĩ đến Tô Hữu Hữu không nhìn thấy, lập tức "Ừ" một tiếng, nói: "Tôi đây."

Giọng nói của Chung Dực trong ống nghe sao lại thu hút như thế, Tô Hữu Hữu ho nhẹ một tiếng, nói: "Bây giờ anh biết ngồi xe gì đến trường tôi rồi nhỉ, lát nữa anh đến đây đi, trường học của tôi hôm nay có biểu diễn, dẫn anh đi xem."

Anh có thể đến trường của Tô Hữu Hữu sao? Chung Dực thật ra rất thích ra ngoài, nhưng không có sự cho phép của Tô Hữu Hữu anh sẽ không tự ý đi ra ngoài, anh rất nhanh trả lời nói: "Được."

Ở bên kia Tô Hữu Hữu nghe thấy Chung Dực trả lời đơn giản bình thản thì chép miệng, tại sao gọi anh ra ngoài chơi mà anh không có dáng vẻ hài lòng?

"Ừ, vậy tôi cúp máy trước, khi nào đến nhớ gọi điện cho tôi, tôi tới cổng trường đón anh."

Chung Dực ở bên kia đã bắt đầu vào nhà tìm quần áo để thay: "Ừ."

Cúp điện thoại, Tô Hữu Hữu hừ một tiếng, về ký túc xá cất sách, mới vừa đi ra khỏi ký túc xá thì điện thoại đã reo, Chung Dực lại đến thần tốc như vậy.

Lúc còn cách cổng trường một khoảng cách, Tô Hữu Hữu liếc mắt liền nhìn thấy Chung Dực, anh mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần dài vàng nhạt, tóc dài tùy ý buộc sau gáy, đứng nghiêm ở nơi đó. Đến gần một chút, tuy rằng anh mang khẩu trang, nhưng lông mày và đôi mắt lại lộ ra tuấn mỹ thần bí, đặc biệt là lúc mi tâm anh cau lại, ánh mắt sắc bén, loại khí chất người lạ chớ quấy rầy kia quả thực là mê hoặc chết người.

Bên cạnh anh có vài cô gái đang nhìn lén, nếu như là Tô Hữu Hữu cũng sẽ không nhịn được nhìn anh thêm vài lần, cô quyết định không đi qua, gọi điện thoại cho anh: "Chung Dực, nhìn thấy bức tượng cách đó không xa không? Tôi ở đó chờ anh."

Chung Dực nhận được điện thoại thì lông mày giãn ra, nhanh chân đi về nơi Tô Hữu Hữu nói, bỏ qua mấy cô gái kia.

Anh vừa đến, Tô Hữu Hữu liền nói: "Sao anh lại đến nhanh như vậy?"

Chung Dực gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ, không phải cô nói là nói "Một lát*" sao?"

(*: Trước đó Tô Hữu Hữu nói là lát nữa, trong tiếng Trung được viết là , từ này còn có những nghĩa là một hồi, trong chốc lát, một chốc, một lát, một lúc,... Chung Dực đã hiểu nhầm ý của Tô Hữu Hữu.)

Tô Hữu Hữu choáng váng, sau này không thể nói với đứa trẻ tích cực này loại từ ngữ không rõ ràng nữa.

Hai người đi trong sân trường, tóc dài này của Chung Dực hết sức hấp dẫn ánh mắt, Tô Hữu Hữu ngắm anh một chút, đề nghị: "Anh không định cắt tóc nhập gia tùy tục sao? Đàn ông nơi này đều để tóc ngắn."

Chung Dực lắc đầu một cái: "Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, sao có thể tùy ý phá hoại?" Huống hồ sẽ có một ngày anh phải về Đại Thuấn, nếu để tóc ngắn chẳng phải thành tôi tớ rồi sao.

Biết rõ Chung Dực bướng bỉnh, Tô Hữu Hữu nói một câu rồi cũng không khuyên nữa, đến hội trường mua vé đi vào, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập, Tô Hữu Hữu tìm một chỗ trống ngồi xuống, Chung Dực ngồi bên cạnh một chàng trai, nhưng đối với hoàn cảnh nam nữ hỗn tạp nơi này vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tô Hữu Hữu giơ tay lên chụp hội trường một tấm, đăng status, ý muốn nói đã có mặt để Cận Hương thấy rằng cô thực sự đến cổ vũ cho cô ấy.

Sau khi Tô Hữu Hữu đăng không được bao lâu, phía dưới Dịch Tiêu Đồng liền bình luận: Học muội, em cũng tới à?

Cũng? Dịch Tiêu Đồng còn có lòng dạ thảnh thơi tới nơi này? Anh không bận kiêm chức à.

Vai bị vỗ một cái, Tô Hữu Hữu nghiêng đầu, Dịch Tiêu Đồng đã thần kỳ xuất hiện, lúc này anh đã trang điểm, lông mày rậm đen, đeo kính áp tròng màu xanh lam, càng giống người châu Âu, anh hóa trang thế này có chút thành thạo rồi…..

"Này, học muội, hôm nay anh cũng biểu diễn, còn muốn gọi em đến xem đấy, không nghĩ tới em đã tới trước rồi." Nói xong thấy Chung Dực bên cạnh thì cũng hỏi thăm một chút: "Này, Tiểu Dực, cậu cũng tới à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!