Chương 14: (Vô Đề)

"Thơm quá ~ anh lại làm bữa sáng à? Vết thương hôm qua mới hở, lại bắt đầu hoạt động rồi." Tô Hữu Hữu vừa vỗ toner vừa đi đến bên cạnh Chung Dực, trên mặt vang lên tiếng bành bạch.

Chung Dực không hiểu gì nhìn cô: "Cô đang làm gì vậy?"

Tô Hữu Hữu vỗ toner nhìn anh: "Dưỡng da ~ việc thường ngày của con gái ~" Nói xong đưa tay sờ trán Chung Dực: "Không sốt nữa, có điều cơm nước xong đừng quên uống kháng sinh, để tôi xem anh làm món gì ~"

Tô Hữu Hữu cúi đầu nhìn bữa sáng, không chú ý tới dáng vẻ Chung Dực vì bị cô sờ soạng mà cứng đờ: "Anh biết làm canh trứng rồi, còn rắc hành lên, đây là gì? Bánh? Nhà tôi không có chảo điện mà."

Chung Dực ngồi vào bên cạnh cô, nói: "Bánh khoai tây, rán."

Tô Hữu Hữu kinh ngạc: "Ghê thật, chụp một tấm." Nói xong lấy điện thoại ra chụp hai tấm, sau đó đăng status: Cơm nước của trẫm đã được cải thiện rồi, các ngươi đừng quá ao ước.

Chung Dực hơi ló đầu qua xem, vốn là muốn nhìn một chút xem cô chụp như thế nào, sau đó phát hiện trên đó có rất nhiều hình và chữ: "Đây là gì?"

Tô Hữu Hữu trả lời: "Status, à…. Chờ tôi tan học về sẽ tạo cho anh một cái, sau đó anh cũng có thể chia sẻ cơm anh làm lên status." Có điều không chừng người like chỉ có một mình cô. ←. ←

Chung Dực không hiểu lắm, nhưng anh rất tình nguyện học tập những thứ đó, tâm tình có chút vui vẻ: "Được."

Ăn xong Tô Hữu Hữu đeo ba lô ra ngoài, vừa xỏ giày vừa nói với Chung Dực đang ở cửa tiễn cô: "Tôi phải đi đến trường, giống như tư thục ở chỗ anh, anh đã từng học tư thục rồi chứ?"

Tư thục à…. Anh không khỏi lộ ra mấy phần hâm mộ.

"Chưa từng, tổ mẫu mời tiên sinh về dạy chữ cho tôi."

Ở Đại Thuấn đàn ông không được đọc sách, mặc dù anh là Hoàng tử cũng chỉ là biết chữ thôi, rất nhiều công tử thế gia vọng tộc đến chữ cũng không biết, đàn ông học vấn càng nhiều càng không ai thèm lấy, binh thư gì đó anh cũng chỉ lén lút xem.

Làm sao lại chỉ biết chữ? Nhìn dáng vẻ anh không giống con nhà nghèo mà? Chẳng lẽ anh có chiến tích trên chiến trường mới trải qua cuộc sống sung sướng? Cái này cũng có thể.

"Nếu có cơ hội, tôi dẫn anh đến trường xem một chút, lên lớp mấy tiết, cảm nhận cảm giác trường học nơi này."

Chung Dực vội vàng gật đầu, anh rất muốn mở mang thêm, Tô Hữu Hữu quả nhiên là một thê chủ văn minh, lại cho phép anh cùng đi đọc sách.

"Tôi đi đây, anh ở nhà xem TV đi, chờ khi nào anh lành rồi tôi đưa chìa khóa nhà cho anh, anh có thể ra ngoài đi dạo." Tô Hữu Hữu vẫy tay với anh, chuẩn bị đóng cửa.

Chung Dực vội hỏi: "Vậy cô có về ăn cơm trưa không?"

Dáng vẻ kia như người vợ nhỏ hỏi dò chồng, khiến Tô Hữu Hữu rối loạn.

"Không về, tôi ăn ở trường, anh nghỉ ngơi cho rốt, bye ~ về sẽ mua gà rán cho anh!" Nói xong đóng cửa lại, dựa vào cửa vỗ vỗ ngực mình, không được, sao cô lại có cảm giác cưới được vợ thế này?"Tô Hữu Hữu! Cậu tiện nhân này! Nói! Cậu sao lại đi cùng tên cuồng kiêm chức đó!" Còn chưa vào lớp, bạn tốt Cận Hương của cô đã đánh tới, giữ mặt cô: "Lại dám không nói với tớ! Còn gạt tớ là cậu tới công ty kiêm chức! Cậu đi kiêm chức làm bạn gái à!"

Tô Hữu Hữu vội đánh rớt cái bàn tay thịt của cô ấy: "Cái gì? Không hiểu gì cả!"

Cận Hương vừa chống nạnh vừa làm dáng vẻ không trốn thoát mắt thần của bà được đâu: "Không hiểu gì cả? Cả thành phố T đều có tai mắt của tớ, đừng tưởng chuyện cậu và tên cuồng kiêm chức ngày hôm qua kéo tay nhau đến trung tâm thương mại điện tử tớ lại không biết!"

Tô Hữu Hữu vân vê khuôn mặt tròn nhỏ của cô ấy, nói: "Tai mắt của cậu nhất định là bị mù, tớ cùng Dịch Tiêu Đồng đến trung tâm thương mại điện tử, nhưng không có kéo tay nhau, điện thoại của tớ bị hỏng, anh ta dẫn tớ đến nơi anh ta kiêm chức để sửa."

Cận Hương làm dáng vẻ một bộ thám tử lừng danh Conan: "Có gian tình! Vô duyên vô cớ anh ta dựa vào cái gì mà dẫn cậu đi sửa điện thoại?"

Tô Hữu Hữu buông tay: "Có mục đích cả ~ anh ta muốn tớ dạy anh ta PS, có thể là lại muốn đi kiêm chức trang trí gì đó."

Cận Hương sờ cằm, lại một bộ dáng vẻ Sherlock Holmes: "Chà chà chà, YY cậu không hiểu nội tâm đàn ông hiểm ác, anh ta mang cậu đi sửa điện thoại trước để cậu nợ ân tình, lại dùng cách bảo cậu dạy PS để tạo ra thời gian ở cùng cậu, rõ ràng cho thấy là vừa ý cậu, muốn lừa gạt cậu! Cậu chính là một đóa hoa của khoa chúng ta ~"

Cận Hương viết tiểu thuyết ngôn tình đến điên rồi, mỗi ngày liền nghĩ làm sao để viết chuyện của cô, quả thực là cạn lời.

"Giảng viên đến rồi, vào lớp thôi, bạn học Cận xin hãy yên lặng."

Cận Hương bĩu môi, vẻ mặt một bộ "Cậu thật tẻ nhạt, người ta không để ý tới cậu", sau đó vào lớp chưa được mười phút đã lại đến gần: "YY, kỳ thực nếu cậu và tên cuồng kiêm chức kia qua lại tớ cũng không phản đối, tớ nói với cậu, tuy rằng anh ta nhìn quê mùa lại còn cuồng kiêm chức, thực ra nhân phẩm rất tốt, theo như nam sinh khoa bọn họ nói, con người anh ta rất nice, học bá lại còn lấy giúp người khác làm niềm vui, nhiều lần kiểm tra đều là đứng nhất trong khoa, nhưng chưa bao giờ lấy học bổng, đều tặng cho người đứng nhì, có người nói lúc trước trường muốn trao cho anh ta học bổng tiêu chuẩn của sinh viên nghèo, anh ta lại không cần, khăng khăng tự mình kiếm tiền học phí, hoàn toàn là người phi phàm! Quan trọng nhất là…." Cận Hương một bộ dáng vẻ vô cùng thần bí, nhỏ giọng nói: "Tình sử của anh ta trọng sạch, chưa từng nghe nói anh ta và cô gái nào không thanh không bạch, cậu nhớ yêu bào* nữ vương quản lý hành chính kia không? Cô ta đã từng câu dẫn anh ta, nhưng không thành, có thể thấy được anh ta có chút ít định lực." 

*(: từ lóng của 419)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!