Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục

Dì Phân thật sự biết cách cứu sống nó. Dì nhận lấy mèo con từ trong tay Thẩm Liên lập tức chạy vào buồng vệ sinh, thả nước ấm, ngâm nửa người mèo con vào bên trong, xoa bóp trái tim mấy cái, thấy mèo con rầm rì mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong nhà cái gì cũng có, dì Phân vừa ra lệnh là Thẩm Liên đã lập tức đi lấy ống tiêm và đường gluco.

Sở Dịch Lan thay quần áo xong đi tới, thấy hai người đứng trước bồn rửa mặt châu đầu vào nhau, trên người Thẩm Liên còn khoác áo của anh.

"Đi tắm rửa." Sở Dịch Lan trầm giọng.

Thẩm Liên không hề quay đầu lại: "Không không không, dì Phân đang cứu mạng mà."

Sở Dịch Lan đứng bên ngoài, khoanh tay nhìn mèo con một hơi đã uống hơn phân nửa ống đường, nghĩ thầm, như vậy có lẽ là sống được.

Ba người chen chúc chỗ đó không nói lời nào, mãi đến khi dì Phân đứng dậy, "Ôi chao, cuối cùng cũng cứu được rồi, bây giờ chỉ cần giữ ấm rồi đợi tới ngày mai xem tình hình ra sao là được."

Thẩm Liên chân thành cảm thán: "Dì Phân, dì là thần tiên!"

Dì Phân bị y chọc cười: "Thần tiên cái gì. Trước đây ở dưới quê, gà vịt ngỗng mà bị bệnh là phải dùng mọi cách cứu chúng mà."

Đến lúc này, Thẩm Liên đã có thể yên tâm đi thay quần áo tắm rửa.

Thẩm Liên vẫn còn hơi choáng váng, ngâm mình trong nước ấm đã muốn ngủ. Y vô thức xoa ấn ngực, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai?"

"Trừ tôi ra thì còn có thể là ai?" Sở Dịch Lan nói: "Em muốn ở trong đó luôn hả?"

Thẩm Liên vội vàng xối bọt xà bông trên người đi, "Em ra liền."

Y lau khô nước, tròng áo ngủ vào.

Đây là đồ đôi y đặt mua trên mạng lúc nhàm chán, một đen một xám, chính mình giữ lại màu xám, màu đen cho Sở Dịch Lan. Nhưng Sở gia quá chú trọng vẻ ngoài, chưa từng để Thẩm Liên nhìn thấy rốt cuộc là anh có mặc hay không.

Nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, hàng chân mày đã nhíu chặt của Sở Dịch Lan mới hơi giãn ra.

Anh ngồi trên giường Thẩm Liên, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, cả người trông rất thả lỏng lại tuấn mỹ. Ánh sáng vừa vặn che đi vết sẹo trên mặt anh, Thẩm Liên chỉ nhìn lướt qua đã hạ quyết tâm phải xóa vết sẹo của Sở Dịch Lan đi, bằng không chính là sỉ nhục một tác phẩm nghệ thuật Thượng Đế ban tặng.

Thẩm Liên đang định đi về phía Sở Dịch Lan thì chợt nghe người đàn ông nói: "Sấy khô tóc."

"Ò."

Làm xong này đó, Thẩm Liên đã vô cùng buồn ngủ nhưng trong lòng còn nhớ tới mèo con.

"Sở gia..."

Thẩm Liên mới vừa há mồm đã thấy sắc mặt Sở Dịch Lan thay đổi, anh đột ngột quay đầu đi.

Thẩm  Liên: "???

"Anh đừng nói với em là anh chê em nhé!"

Quai hàm Sở Dịch Lan hơi phồng lên như là có cảm xúc mãnh liệt gì đang trào dâng lại bị anh cố hết sức kìm nén lại vậy. Chẳng mấy chốc, Sở Dịch Lan quay đầu nhìn lại, trong giọng nói không nghe ra chút cảm xúc gì: "Trong nhà thiếu qu. ần l. ót của em à?"

Qu. ần l. ót? Q. uần l. ót gì?"

Thẩm Liên nghĩ đến đây mới cảm thấy phía dưới chợt lạnh.

emmmm...

Tuy Thẩm Liên ngoài miệng hay nói mấy lời không biết xấu hổ nhưng vẫn cần thể diện. Y vừa định trở về phòng tắm mặc thêm vào thì đã thấy vành tai Sở Dịch Lan đỏ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!