Dựa theo quy tắc trò chơi, miệng bình chuyển tới ai thì phải chọn giữa nói thật hay thử thách. Nếu không chọn, tự phạt ba ly.
Thẩm Liên nhìn thoáng qua, cái ly đó cũng không cạn.
Có thể nhìn ra Phùng Duyệt Sơn đã dùng toàn bộ thủ đoạn trên người, cái gì mà khống chế lực, mắt tập trung không hề chớp, cầu thần bái Phật đều đã dùng một lần nhưng miệng bình đều nhẹ nhàng lướt qua Thẩm Liên và Sở Dịch Lan.
Phùng Duyệt Sơn hừ lạnh, tiếp tục xắn tay áo lên, "Tôi không tin hai người lại may mắn nhiều lần đến vậy."
Sở Dịch Lan tựa vào trên sô pha cười khẽ.
Cuối cùng, có người xoay tới Sở Dịch Lan.
Phùng Duyệt Sơn kích động chỉ thiếu điều nhảy dựng lên: "Chọn một cái! Chọn một cái mau!"
"Không chọn." Sở Dịch Lan đã hiểu ra, anh nói: "Tôi tự phạt ba ly."
Kết quả rượu đã rót xong, vừa định cầm lên thì đã bị Thẩm Liên cướp đi.
Thẩm Liên cũng chưa nói gì với Sở Dịch Lan, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Phùng Duyệt Sơn chớp chớp mắt: "Ê này, cậu làm gì?"
"Tôi uống thay Sở gia." Thẩm Liên nói rồi khẽ chỉ lên trên mặt, xem như là ám chỉ.
Phùng Duyệt Sơn lập tức hiểu ra. Nhưng mà... Nhưng mà... Trong khoảng thời gian này, Sở Dịch Lan không ở công ty thì chính là ở nhà, cũng không tới tham gia liên hoan của bọn họ. Ai không biết còn tưởng người nào đã câu mất hồn của anh đi rồi. Lúc mới bị thương, Ninh Tư Hàm nhắc nhở người này kiêng rượu và thuốc lá tới nỗi khóe miệng phải rách da. Tại sao bây giờ đã khôi phục hơn phân nửa lại trở thành công chúa hạt đậu trong mắt Thẩm Liên chứ?
Phùng Duyệt Sơn không thể nhịn được: "Lâu lâu mới uống chút mà."
"Không được." Thẩm Liên vẫn là câu nói đó: "Anh ấy không uống được."
Nếu là khi trước Thẩm Liên sẽ không xen vào nhưng hôm nay y đã phá mở được cánh cửa trong lòng Sở Dịch Lan. Hai người đã ôm hôn, đối với Thẩm Liên thì Sở Dịch Lan đã là người của y rồi, điều này lại không liên quan tới thân phận trên giường.
Phùng Duyệt Sơn đã cảm nhận được cảm giác "nghẹn" như lời Ninh Tư Hàm nói rồi.
Sở Dịch Lan hơi ghé mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng chỗ sâu trong mắt lại có ánh sáng lóe ra. Anh nhìn Thẩm Liên uống hết ba ly rượu.
Đến lượt Thẩm Liên xoay bình rượu. Tới đâu hay tới đó, ai quan tâm chọn cái gì, dù sao cũng là một ít nhiệm vụ không dễ hoàn thành hoặc là câu hỏi xảo quyệt nào đó, không chơi thì uống rượu thôi.
Sau một hồi lăn lộn, Phùng Duyệt Sơn đã nhận ra, hai người này chính là con nghêu, không cựa quậy cũng không há mồm.
Cậu ta mất hứng, đẩy bình rượu ra, "Thôi, đánh bài đi."
Nhà dưới của Sở Dịch Lan chính là Thẩm Liên, anh không xem bài của Thẩm Liên nhưng chỉ cần anh ra bài thì Thẩm Liên chắc chắn sẽ theo được.
Thẩm Liên cảm thán số mình may mắn. Phùng Duyệt Sơn thì cười lạnh, nghĩ thầm, anh em của tôi chỉ còn kém đút bài tới bên miệng cậu thôi.
Sau nhiều vòng, có thắng cũng có thua, cho dù là rượu của mình hay là Sở Dịch Lan thì Thẩm Liên đều không chơi xấu mà toàn bộ thu hết.
Sau đó, Thẩm Liên đứng dậy đi WC. Phùng Duyệt Sơn lập tức ném mấy quân bài rách nát trong tay lên bàn một cái "Rầm", trong giọng điệu trêu chọc lại mang theo phẫn nộ: "Được người ta che chở như vậy có cảm giác thế nào hả Sở gia?"
Sở Dịch Lan nhìn cậu ta: "Sao, hâm mộ à?"
"Hừ!" Phùng Duyệt Sơn bị chọc tức tới nở nụ cười.
Bên kia, Đới Khang Nhạc giải quyết xong xung đột với gã đàn ông, còn muốn tới gần nhưng đã bị vệ sĩ nghiêm mặt cản lại.
Đới Khang Nhạc không dám quá cứng rắn, gã đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Sở Dịch Lan.
Có mấy người đến nơi này bán rượu bán nụ cười mà dám nói bản thân sạch sẽ? Có thể được một hai phú nhị đại nhìn trúng thì gần mấy tháng đều sẽ thoải mái rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!