Chương 34: Quà tặng

Vừa bắt máy, Thẩm Liên đã mỉm cười hỏi: "Nhớ em à?"

"Em dọn vào rồi?" Sở Dịch Lan gần như là mở miệng cùng lúc.

Dọn? Chẳng mất bao lâu, Thẩm Liên đã hiểu ra, ý Sở Dịch Lan chính là có dọn vào phòng của Trịnh Ca hay không, có lẽ Tôn Bỉnh Hách đã báo cáo lại cho anh rồi.

Nhưng Thẩm Liên vẫn cần phải giả ngốc, vì mặt mũi của Sở gia, bằng không làm sao giải thích được tại sao anh lại biết nhanh đến vậy?

"Dọn? Dọn chỗ nào?"

Bên kia, Sở Dịch Lan hơi khựng lại: "Vừa rồi tôi rảnh rỗi không có gì làm mới hỏi thăm người phụ trách của Tinh Khai xem biểu hiện của em thế nào. Nghe người đại diện nói, Trịnh Ca ở trường quay làm khó dễ em?"

[Đây không phải là làm khó dễ thì là gì?]

Tôn Bỉnh Hách đi méc sếp nhà mình mà không thể dừng được.

[Có nhiều phòng trống như vậy lại muốn cậu Thẩm đổi cho cậu ta, Trịnh Ca còn lộ ra vẻ mặt vô tội "đừng vì tôi mà cãi nhau" nữa. Sếp, ngài phải tận mắt nhìn thấy sắc mặt của cậu ta lúc đó mới được.]

Sở Dịch Lan biết, mấy trợ lý đặc biệt bên người mình đều không thích Trịnh Ca lắm. Lúc trước không biết vì cái gì nhưng bây giờ khi nhìn thấy câu "vẻ mặt vô tội đừng vì tôi mà cãi nhau" kia, Sở Dịch Lan lại không thể phản bác.

Dường như... Khi trước mỗi lần anh và Chu Đường Tư có xung đột, Trịnh Ca đều sẽ dùng câu này, "Hai người bình tĩnh lại đi, đừng vì em mà mất tình cảm."

Bây giờ nghĩ kỹ lại, công ty hai nhà có cạnh tranh với nhau cho nên phần lớn thời điểm đều không có gì liên quan tới Trịnh Ca cả.

Trong một lúc, Sở gia cũng không nói được lời nào.

"Không phải Trịnh Ca tự đề nghị, mà là một diễn viên khác." Thẩm Liên nằm trên giường, "Em không đồng ý, trợ lý mới của em... Vô cùng trâu bò! Lấy một địch mười, cũng chưa cho em có cơ hội mở miệng."

Sở Dịch Lan một tay gõ máy tính trả lời Tôn Bỉnh Hách: [Cuối năm thưởng gấp đôi.]

Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn điện thoại, đôi mắt Tôn Bỉnh Hách cũng lập tức sáng lên.

Thẩm Liên cũng không dư lương thiện, "Nhưng trông Trịnh Ca giống như rất muốn đổi với em."

Những lời này thật sự không hề nói oan cho hắn ta.

"Không đổi." Sở Dịch Lan gằn giọng.

"Yên tâm đi, không đổi." Thẩm Liên cảm thấy dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng rất để ý lại tỏ ra lạnh lùng của Sở Dịch Lan thật sự quá đáng yêu, "Vậy người đại diện nói thế nào? Có phải khen em không?"

Sở Dịch Lan: "Nói em không nên kiêu ngạo, mà tiếp tục cố gắng."

"Được rồi."

Thẩm Liên không muốn cúp máy, dường như Sở Dịch Lan cũng không có ý này. Cho nên y cùng anh nói tới nói lui chỉ có mấy chuyện vô nghĩa tựa như một vòng bánh xe vậy. Cái gì mà có phải bách hợp trong nhà đã chết rồi không? Cúc tím còn sống không? Gần đây hoa hồng đưa tới công ty có tươi hay không?

Cái gì có ấn tượng thì Sở Dịch Lan sẽ đáp lại, còn không có ấn tượng sẽ nói không biết.

Tiếng mưa rơi lại to hơn, đập "bùm bùm" lên ô cửa sổ nghe rất ngột ngạt, dần dần bốc hơi vào không khí tạo thành một loại ẩm ướt có tên là "mờ ám".

Không biết Thẩm Liên đã giấu mình vào trong ổ chăn từ khi nào.

Tiếng nói của Sở Dịch Lan qua điện thoại truyền tới, từ tính trầm thấp, dễ dàng làm cho Thẩm Liên phác họa ra hình dáng của anh trong đầu mình.

Thẩm Liên là một người đàn ông bình thường.

Y lại thích Sở Dịch Lan đến vậy.

Thẩm Liên nằm nghiêng người, úp điện thoại lên lỗ tai, kiềm chế trong chốc lát. Tiếp đó, một bàn tay y chậm rãi trượt xuống phía dưới, chỉ nửa phút ngắn ngủi, trong đôi mắt hàm chứa tình tự đó đã ửng hồng ướt át, tỏa ra cái mầm mang tên là "động tình".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!