Đương nhiên Thẩm Liên sẽ không từ chối, thậm chí ngày hôm sau thức dậy, tắm rửa xong còn tạo cho mình một kiểu tóc đơn giản, quần đen giày trắng, áo trong màu xám nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo gió màu rượu đỏ rất đỏm dáng.
Đời trước khi đã đứng trên đỉnh cao, Thẩm Liên trầm mê phối đủ loại màu sắc kỳ lạ với nhau, đỏ phối xanh lá cũng là rất thường xuyên. Đối với người thường đều có thể trở thành "lịch sử đen" nhưng y đẹp sẵn, khí chất lại hơn người, dùng lời fan nói, "Ba ba lại tới tạo trend rồi."
"Ôi chao, Tiểu Thẩm mặc thế nào cũng đẹp cả." Dì Phân khen.
Sở Dịch Lan: "..."
"Không thích?" Thẩm Liên nói: "Em thấy cũng không tệ lắm mà."
Sở Dịch Lan: "Cứ vậy đi."
Lái xe hơn mười phút, Sở Dịch Lan mang Thẩm Liên tới một câu lạc bộ tư nhân.
Vừa vào cửa chính là một bố trí với không gian ngoài trời rộng rãi. Cầu đá quanh co khúc khuỷu, trúc xanh cùng cây tùng, mang tới một loại phong cách khác hẳn. Đợi đẩy cửa phòng ra, giọng Phùng Duyệt Sơn vang lên đầu tiên, "Đưa tiền!"
Thẩm Liên dò đầu nhìn thử, một đám người đang vây quanh bàn kéo mạt chược.
Trên vành tai Phùng Duyệt Sơn kẹp một điếu thuốc, trông như là cuối cùng sau khi thua đến chỉ còn cái quần cộc thì đã thắng lại được một ván, kích động vô cùng. Vừa nghe tiếng, Phùng Duyệt Sơn quay đầu xem, mừng rỡ hô, "Cuối cùng cũng tới! Mau lên, đổi tay."
Sở Dịch Lan cười, thật sự đi tới ngồi vào chỗ Phùng Duyệt Sơn vừa mới tránh ra.
Ninh Tư Hàm còn có Chu Nguyên Lâm đều có mặt, còn lại đều là lạ mặt nhưng thấy Sở Dịch Lan thả lỏng như vậy cũng biết là quan hệ không tệ.
Phùng Duyệt Sơn có biết Thẩm Liên, tự giác giới thiệu từ Ninh Tư Hàm cho y.
Thẩm Liên cũng chào hỏi từng người, yên lặng ghi nhớ một ít thông tin quan trọng của đối phương.
Thái độ y hòa nhã lại có lễ phép, không nhìn ra chút nịnh nọt hay sợ sệt nào. Một ánh mắt vô tình lướt qua, sườn mặt trắng nõn cùng quai hàm xinh đẹp làm cho người ta không thể nào ghét bỏ được.
Thẩm Liên khá để ý tới Ninh Tư Hàm, người này có gốc gác gia đình làm bác sĩ, trong nhà cũng mở bệnh viện, trên phương diện thuốc thang và máy móc chữa bệnh cũng rất có con đường.
Sở Dịch Lan thắng một ván, đẩy tiền trên bàn rào rào tới trước mặt.
Thẩm Liên ngồi xuống bên cạnh Ninh Tư Hàm.
Ninh Tư Hàm: "?"
Ninh Tư Hàm vô thức nhìn về phía Sở Dịch Lan, như là đang chứng minh bản thân trong sạch vậy.
"Anh Ninh." Thẩm Liên thấp giọng: "Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh."
Ninh Tư Hàm: "Cậu nói đi."
"Vết sẹo trên mặt Sở gia, dựa theo trình độ chữa bệnh hiện giờ muốn xóa bỏ là không thành vấn đề đúng không?"
"Chê à?"
"Không có." Thẩm Liên nói: "Là do tôi thấy Sở gia rất để ý tới nó."
"Nghĩ quá nhiều." Ninh Tư Hàm nói tiếp: "Vết sẹo trên mặt Dịch Lan hiện giờ là kết quả sau bốn lần phẫu thuật. Lúc trước là bị cắt từ huyệt thái dương tới tận khoé miệng, có thể thấy cả xương luôn."
Ý cười trên mặt Thẩm Liên tan đi.
"Cứ chậm rãi thôi." Ninh Tư Hàm nói, "Cho dù là thuốc hay trị liệu bằng laser thì cũng cần có kiên nhẫn. Kế hoạch khi ấy là đợi nửa năm sau xem tình hình khôi phục cụ thể rồi tính tiếp."
Thẩm Liên nghiêm túc: "Có cần kiêng cái gì không?"
Ninh Tư Hàm chỉ Sở Dịch Lan: "Thuốc lá, hút ít thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!