Lúc trả lời tin nhắn của Trần Mộc, Thẩm Liên đang đi quay một đoạn phim ngắn vì cộng đồng ở thành phố bên cạnh.
Những người từng hợp tác với Thẩm Liên đều biết thầy Thẩm không kiểu cách, không mắc bệnh ngôi sao, còn thường hay mua trà sữa, đồ ăn vặt và tặng quà cho nhân viên trên phim trường, không khí làm việc lúc nào cũng vui vẻ. Chỉ có một điều, thầy Thẩm yêu cầu mọi thứ phải chuẩn bị đầy đủ trước khi quay, y sẽ hoàn thành công việc một cách chuyên nghiệp với tốc độ nhanh nhất.
Mọi người cho rằng bây giờ Thẩm Liên nổi tiếng cho nên lịch trình quá kín kẽ.
Nhưng thật ra không phải, dưới tình huống bình thường thì thầy Thẩm không tiện qua đêm bên ngoài.
Trừ khi là việc rất quan trọng thì Sở Dịch Lan mới miễn cưỡng đồng ý cho y ở lại. Dù là vậy nhưng anh vẫn rất khó chịu, Thẩm Liên phải dỗ mãi mới được.
Quay xong, Thẩm Liên ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Y nghiền ngẫm một lúc, ái chà, có lẽ bên đầu kia là Trần Mộc thật rồi!
Phùng Duyệt Sơn cũng khá nhỉ, Thẩm Liên cười khẽ.
Nếu không đủ thân thiết thì Trần Mộc sẽ không nói ra những lời gần như "mất trí" này.
Thảo nào trợ lý Tôn phải can ngăn.
Thẩm Liên không làm phiền thời gian riêng tư của hai người mà nhắn tin cho Sở Dịch Lan, nói khoảng bốn mươi phút nữa sẽ về Cừ Đô.
Sở gia lạnh lùng đáp một chữ "Ừm".
Thẩm Liên có thể cảm nhận được gần đây Sở Dịch Lan như đang bí mật làm gì đó, có ý giấu mình.
Nhưng Thẩm Liên chẳng giận chút nào.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà Hanh Thái, Sở Dịch Lan đưa một tệp tài liệu thật dày cho Tôn Bỉnh Hách, giọng vô cùng nghiêm túc: "Tôi tin cậu."
Trợ lý Tôn lật mở ra, sau đó con ngươi không kìm được run rẩy.
Hai phút sau, như đã tiêu hóa xong sự thật trước mắt, Tôn Bỉnh Hách khép tài liệu lại, thái độ chuyên nghiệp: "Không thành vấn đề, sếp!"
Sở Dịch Lan gật đầu, đúng là trợ lý Tôn.
"Nhưng mà sếp." Tôn Bỉnh Hách nói tiếp: "Nếu lần sau còn đột ngột kiểu này, xin hãy đưa cả bình oxy cho em luôn."
Sở Dịch Lan: "..."
Tiếp đó, Tôn Bỉnh Hách nở nụ cười: "Trước chúc sếp đám cưới vui vẻ."
Bốn chữ cuối vừa nhảy ra, mắt thường có thể thấy sắc mặt Sở Dịch Lan trở nên dịu dàng xuống.
"Cảm ơn." Sở Dịch Lan nói: "Đợi xong việc thưởng cho cậu."
Trợ lý Tôn xoay người, ánh mắt tỏa sáng.
Sau chuyện của Sở Thường Thích, Sở Dịch Lan và Thẩm Liên đã tâm linh tương thông như một, hình thức chung sống của họ quá đỗi thân mật tự nhiên thế cho nên Sở Dịch Lan dần xem nhẹ những thứ hình thức bên ngoài, ví như đám cưới.
Gần đây Thẩm Liên thường hay đi xa quay chụp, Sở Dịch Lan hiếm khi rộng rãi cho phép bởi vì nhờ vậy anh mới có càng nhiều thời gian để chuẩn bị.
Với vị trí như Sở Dịch Lan, những thứ tốt nhất đều sẽ tự động tìm đến để anh mặc sức chọn lựa. Vì thế, khi anh đích thân gọi cho các thương hiệu cao cấp, đối phương nói chuyện trong điện thoại cũng có thể nghe ra lắp bắp.
Sở Dịch Lan nghiêm túc như đang đối mặt với những quyết định cải cách Hanh Thái, chỉ cần bước sai một li là trắng tay.
Không, có khi trắng tay cũng chưa đến mức khiến Sở gia phải nghiêm túc đến vậy, bởi dù có ăn bám Thẩm Liên thì anh vẫn có thể yên tâm thoải mái ăn.
Ban đầu Sở Dịch Lan định tổ chức đám cưới ở nước ngoài nhưng suy đi tính lại ba ngày, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Đầu tiên là khí hậu ở Cừ Đô dạo này rất dễ chịu, mới chớm thu, không quá nóng cũng không quá lạnh, ánh mặt trời còn vô cùng rực rỡ. Thứ hai, ngoài bạn bè người thân, anh còn muốn mời các đối tác và gia đình họ, cùng với những người hợp mắt anh nữa. Danh sách khách mời không hề ngắn, đương nhiên là càng đông càng vui. Đến lúc này, Sở Dịch Lan cũng đã hiểu tâm trạng khi trước của Phùng Duyệt Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!