Chương 4: Gặp Gỡ Năm Ấy

Nói xong , Đường Hân Nghiêng kiềm nén cơn giận...

- Em muốn về nhà!

Cảnh Tử Phong nhìn sự cố chấp đến phát cuồng của Đường Hân Nghiêng mà đau đầu!

Trong xe lúc này ngột ngạt , Cảnh Tử Phong dịu giọng...

- Để anh đưa em về.

- Không cần , mở cửa cho em...

Giọng Đường Hân Nghiêng lạnh nhạt...

- Tiểu Nghiêng!

Cảnh Tử Phong muốn khuyên nhủ nhưng lời vừa mở ra đã bị tắt nghẹn...

- Mở cửa cho em...

Đường Hân Nghiêng đặt tay lên sẵn cần gạt mở cửa...

Cảnh Tử Phong thở dài chán nản nhấn nút.

Đường Hân Nghiêng nhanh chóng xuống xe rời đi...

Nhìn dáng cô ngồi vào taxi khuất dạng...

Anh ta tức giận đập tay vào vô lăng.

Cảnh Tử Phong day day trán , cảm xúc vui vẻ lúc sáng tất cả đều biến mất...

Từ lúc bé anh đã nhìn thấy phần tình cảm thiên vị Đường Hân Nghiêng dành cho anh trai của mình...

Nhưng đến lớn lên anh mới hiểu tình cảm ấy không còn đơn thuần là anh em mà là tình cảm nam nữ , dần lớn càng trở nên mù quáng...

! ! !.

Mười bảy năm trước lúc đó Cảnh Tử Phong chỉ mới chín tuổi , còn Cảnh Tử Sâm đã mười ba tuổi.

Một lần hai anh em ra ngoài chơi ở công viên đã bị bắt cóc...

Vụ án bắt cóc năm ấy rất chấn động , toàn là trẻ em bị bắt và đem qua biên giới mua bán.

Lúc hai người bị đưa đến và nhốt trong một cái nhà kho tồi tàn , họ phát hiện còn có một cô bé nữa...

Cô bé ấy rất nhỏ hỏi ra chỉ mới năm tuổi...

Khuôn mặt bầu bỉnh trắng trẻo như một thiên thần , dường như đã khóc rất nhiều nên mệt lả mà ngủ đi!

Cảnh Tử Phong vì quá nhỏ lúc đó cũng sợ hãi khóc không ngừng.

Cũng may Cảnh Tử Sâm từ nhỏ đã rất gan lì , dù có sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ bảo vệ cậu ta...

- Tử Phong đừng khóc nữa , có anh bên cạnh sẽ không để em xảy ra chuyện gì...

Ngoan nào...

Hai anh em nhìn sang cô bé bên cạnh , vệt tối vệt sáng làm khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm phát sáng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!