Cảnh Tử Sâm ngả lưng ra sau ghế , bộ dáng vô cùng đẹp mắt.
Tuy Cảnh Tử Sâm ngay từ đầu gây không ít phiền toái cho cô nhưng khi chạm mặt anh , vẻ đẹp đàn ông này khiến cô không ngắm không được.
Anh nhịp nhẹ tay lên bàn , thoải mái giống như không quan tâm chuyện cô vừa nói qua.
- Cô Tô đừng quá căng thẳng , nào ! thử ăn một chút xem có hợp khẩu vị hay không.
Anh giúp cô gắp thức ăn...
Nụ cười trên môi Tô Nhược cứng ngắt, cô mím môi âm thầm tính toán...
Cảnh Tử Sâm không nói có bỏ qua cho cô hay là không , lại chuyển qua cảnh khác...
Vậy tóm lại là muốn thế nào ?
Tô Nhược cười nhẹ...
- Chủ Tịch anh vẫn còn giận sao ? nếu thế tôi cảm thấy rất áy náy lắm.
Với lại nếu hôm nay anh vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của Tôi , Trạch Tổng cũng sẽ không bỏ qua cho Tôi.
Nói đến đây mắt cô hơi ửng đỏ mười phần yếu đuối , thật khiến người ta thương cảm.
Cảnh Tử Sâm nhìn cô qua mấy giây , anh lại cười!
- Tôi có nói qua là không chấp nhận lời xin lỗi của cô sao ? Được rồi, bây giờ có thể yên lòng dùng bữa rồi đúng không ?
Không ngờ chỉ vận dụng kĩ thuật diễn xuất một chút đã có thể qua mặt người đàn ông này.
Tô Nhược cười thầm trong lòng , nhanh chóng gật đầu.
- Cám ơn anh, vây mời anh nhé.
Cô nâng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Ánh mắt Cảnh Tử Sâm vẫn nhìn cô , anh ăn không nhiều chỉ giúp cô gắp thức ăn.
Cảnh Tử Sâm bỗng nhiên qua một lúc anh hỏi.
- Cô Tô lần đầu gặp Tôi sao ?
Thức ăn nghẹn ở cổ , Tô Nhược nhẹ nuốt xuống rồi vội gật đầu...
- Đúng vậy ?
Cảnh Tử Sâm nâng ly uống rượu , anh lại hỏi...
- Cô Tô có thích mấy trò cảm giác mạnh không ? Giống như đua xe , lướt sóng ?
Từ đầu đến cuối ánh mắt Cảnh Tử Sâm vẫn không rời khỏi mặt Tô Nhược , cô cảm tưởng da mặt của mình cũng muốn bốc cháy luôn rồi.
Nhưng là một diễn viên , năng khiếu của cô là gì chứ ?
Tô Nhược nâng ly uống một chút rượu , lắc đầu nhẹ.
- Không , Tôi rất sợ cảm giác mạnh.
- Thì ra là vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!