Chương 5: (Vô Đề)

Lâm Trúc cứ thế bị người ta bế một mạch về ký túc xá, chân không chạm đất.

Bị một cậu cao to mét tám lăm bế như vậy, cảm giác chẳng khác nào sắp được bế vào phòng tân hôn. Cậu cứng đờ cả người, co lại trong lòng Thẩm Tức Bạch, đầu mũi vương vấn hương thơm dịu nhẹ của bột giặt từ người đối phương, tim đập loạn không thể kiểm soát.

Lâm Trúc âm thầm oán thầm trong lòng, tư thế này xấu hổ quá đi mất. Nếu bị ai đó nhìn thấy, danh tiếng cả đời của cậu chắc tiêu tan hết.

Chân dài đi nhanh thật, chưa đến mấy phút cậu đã bị bế về tới ký túc xá.

Lâm Trúc lén ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, thấy hành lang trống không, chẳng có ai. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lén lút quan sát căn phòng. Ban đầu còn tưởng Thẩm Tức Bạch ở phòng riêng cao cấp, đến nơi mới biết chỉ là phòng bốn người còn trống.

Nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với phòng tám người chen chúc mà cậu từng ở trước kia.

Sách vở trên bàn học được sắp xếp gọn gàng. Sạch sẽ đến mức chẳng giống ký túc xá của con trai chút nào.

Cậu bị người ta bế đến cạnh giường, đặt xuống. Thẩm Tức Bạch lấy lọ thuốc sát trùng và bông tăm từ trên bàn:

"Tớ giúp cậu sát trùng trước."

Lâm Trúc lúng túng muốn từ chối:

"Hay để tớ tự làm đi..."

Cậu thật sự không quen được người khác chăm sóc như vậy. Nhất là người kia lại là Thẩm Tức Bạch. Dù là trong vòng lặp hay trước đó, hai người cũng đâu thân thiết.

Rõ ràng còn chưa nói được mấy câu, bỗng dưng lại thân mật thế này. Ai mà không thấy lạ...

"Tớ muốn giúp cậu." Thẩm Tức Bạch vẫn kiên định nói.

Vừa dứt lời, cậu ấy đã đưa bông tăm thấm thuốc sát trùng chạm vào đầu gối bị thương của Lâm Trúc, xoay nhẹ nhàng.

Lâm Trúc nhìn đôi mắt khẽ cụp của Thẩm Tức Bạch. Hàng mi dưới ánh đèn đổ bóng nhẹ, khiến cậu ngơ ngẩn.

Động tác của Thẩm Tức Bạch rất nhẹ. Hầu như không đau chút nào.

Sát trùng xong, cậu ấy còn nhẹ nhàng thổi vài cái lên vết thương. Lâm Trúc cảm thấy đầu gối tê tê, lạnh lạnh.

Thẩm Tức Bạch xoay người lấy miếng dán cá nhân chuẩn bị dán lên.

"Để tớ tự dán đi!" Lâm Trúc vội ngăn lại. "Toàn để cậu làm cũng ngại quá..."

Cậu hiếm khi thấy vẻ mặt vô tội như vậy trên gương mặt người kia.

"Chúng ta không phải bạn sao?"

Thẩm Tức Bạch nói với giọng điệu cực kỳ ấm ức.

Đến mức Lâm Trúc cũng quên mất rằng trong thân thể mười bảy tuổi này là linh hồn hai mươi bảy tuổi.

Cậu thỏa hiệp, buông tay, để đối phương tự nhiên xử lý vết thương trên chân mình.

Mọi thứ xong xuôi, trời cũng gần tắt đèn.

Vấn đề tiếp theo là: ngủ thế nào?

Thật sự phải nằm chung giường sao?

Không ổn lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!