Chương 38: (Vô Đề)

Giấc ngủ ấy thật sâu.

Lâm Trúc lần nữa bị đánh thức khi trong phòng đã ngập tràn ánh nắng trưa càng làm mọi thứ thêm lười biếng.

"A Trúc, dậy ăn chút gì đi." Giọng Thẩm Tức Bạch vang bên tai, khàn khàn vừa ngủ dậy, nhưng dịu dàng hơn thường ngày.

Anh nhẹ nhàng véo lấy d** tai Lâm Trúc, "Chiều rồi đó."

"Ừm..." Lâm Trúc vẫn còn ngái ngủ, mắt nặng trĩu không mở nổi.

Nhưng cơ thể như tự nhiên nhận ra mùi hương quen thuộc, bản năng theo tiếng gọi, cúi sát lại gần, hôn nhẹ lên cằm anh, rồi chợt nhận ra, ngượng ngùng giấu mặt vào gối, lầm bầm: "Chiều xấu..."

"Chào buổi chiều" Thẩm Tức Bạch v**t v* mái tóc rối bù của cậu.

"Á... không muốn động..." Lâm Trúc kêu ca, ôm chặt chăn lăn lộn nửa vòng trên giường, mặt úp sâu vào chăn.

"Phải về trường rồi." Thẩm Tức Bạch dịu dàng dỗ dành, ngón tay trượt từ d** tai sang gáy, ấn nhẹ vừa đủ, "Cơm trưa nấu xong rồi, không dậy mau là nguội mất đó."

Mùi thức ăn thơm tho như lẩn khuất bay đến. Bụng Lâm Trúc chịu không nổi "bụp" một tiếng, hoàn toàn đánh bại cơn buồn ngủ.

Cậu nỗ lực mở mắt, đối diện ánh nhìn cười trong veo của Thẩm Tức Bạch gần ngay trước mặt.

"Nấu món gì vậy?" Lâm Trúc dụi mắt, giọng vẫn ngái ngủ.

"Ớt xào thịt, trứng cà chua." Thẩm Tức Bạch ngồi dậy, vận động cánh tay vừa tháo bột, động tác trơn tru hơn buổi sáng ở viện.

Lâm Trúc cũng ngồi dậy, vươn vai ngáp dài. Nhìn bóng lưng anh bước về phía bếp, chút bực dọc vì bị đánh thức lúc trước liền tan biến, nhường chỗ cho cảm giác ấm áp thỏa mãn.

Bàn ăn bày đơn giản hai món một canh, nghi ngút khói. Thịt xào ớt bóng loáng hấp dẫn, trứng cà chua màu sắc tươi tắn, gọn gàng, rất hợp khẩu vị Lâm Trúc.

"Đói chết mất!" Cậu kéo ghế ngồi xuống, không khách sáo cầm đũa, gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng, nói lắp bắp khen: "Ừm... ngon! Tay anh mới tháo bột nấu ăn được à, có đau không?"

"Tháo bột chứ có gãy tay đâu." Thẩm Tức Bạch múc một bát canh đặt cạnh, "Ăn chậm thôi."

Lâm Trúc ăn ngon lành, như cuốn phăng mọi thứ trước mặt.

Thẩm Tức Bạch nhìn cậu phúng phính hào hứng, ánh mắt dịu dàng, bản thân ăn ít hơn, thường là múc đồ cho Lâm Trúc hoặc nhìn cậu ăn.

No bụng, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Nhưng nghĩ đến tiết học chiều, hai người dọn dẹp xong, thay đồng phục rồi ra khỏi nhà.

Ánh nắng trưa đầu hạ rực rỡ, nóng bức làm người ta thêm uể oải.

Bước vào sân trường quen thuộc, đi qua con đường rợp bóng cây, bước lên bậc thang tòa giảng đường, xung quanh là học sinh vội vã đến lớp.

Vừa tới góc hành lang tầng hai, một giọng nói lớn quen thuộc vang lên: "Lâm Trúc!"

Từ bên cạnh, Từ Lạc Dương như quả pháo nổ lao đến, mặt đầy vẻ ngạc nhiên phấn khích.

Anh ta liếc nhìn Thẩm Tức Bạch một vòng, mắt chú ý đến trán và cánh tay băng bó của anh: "Anh nhìn thế này... thật sự ổn rồi sao? Ôi trời, tốt quá! Tớ nói rồi, người tốt trời có mắt!"

Anh ta vỗ ngực như thể thành công hồi phục của Thẩm Tức Bạch đều là công lao mình.

Thẩm Tức Bạch gật đầu đáp: "Ừ, không sao rồi."

Sau vài câu xã giao, Từ Lạc Dương quay sang nhìn Lâm Trúc, mặt liền chuyển sang kiểu trách móc: "Mày sao thế, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, tao sắp đi báo cảnh sát rồi đấy nhé?"

Lâm Trúc bị dồn dập như pháo liên thanh làm cho hơi choáng, sau đó mới nhớ ra mấy ngày qua thật sự đã vứt điện thoại ở một góc, phủ bụi rồi, hơi ngại ngùng gãi gãi mũi: "Khụ... điện thoại hết pin, quên sạc rồi." Lời lý do này đến chính cậu cũng thấy qua loa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!