Chương 37: (Vô Đề)

Mấy ngày nghỉ để dưỡng thương, hai người chẳng đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà quấn quýt nhau, dù có tách ra một chút cũng không nỡ.

Lâm Trúc thậm chí còn cảm thấy mình bắt đầu có dấu hiệu "não cá vàng vì yêu" rồi, giờ nhìn tóc Thẩm Tức Bạch cũng thấy đẹp trai, nghe tiếng thở cũng cảm thấy ngọt ngào.

Thật là vô lý!

Cậu vừa thầm trách bản thân gay gắt, vừa không cưỡng lại được mà lại nghiêng người sát lại gần anh, mũi suýt chạm vào cổ ấm áp của Thẩm Tức Bạch, nhưng bị anh phát hiện.

Anh chàng thói quen dùng tay không bị thương đưa ra, chính xác ôm lấy eo cậu, kéo vào lòng.

Môi Lâm Trúc lập tức không tự chủ mà mỉm cười, sự tự trách trong lòng tan biến hết.

Thôi kệ, yêu thì yêu, lại còn là người kia nữa chứ. Cậu khì khì tiếp tục nằm lì trên giường.

"Dậy thôi." Thẩm Tức Bạch nhẹ nhàng véo sau gáy cậu.

Lâm Trúc ghét phải dậy sớm nên r*n r*, mặt úp vào gối, giọng ngái ngủ: "Năm phút nữa thôi..."

Thói quen nũng nịu nằm lì mấy ngày nay đã ăn sâu.

"Không dậy nhanh thì giờ hẹn ở bệnh viện trôi mất đấy." Giọng anh pha chút cười, ngón tay không ngần ngại gãi vào bụng cậu làm cậu nhột.

Lâm Trúc lập tức bật dậy, hết buồn ngủ ngay, đỏ mặt tóm lấy tay anh đang nghịch phá: "Dậy thì dậy, đừng đụng người, đồ trẻ con!"

Hai người chậm rãi đánh răng, thay đồ.

Mắt Lâm Trúc không tự chủ mà thường xuyên liếc sang tay Thẩm Tức Bạch đang bó bột, lòng bất giác vừa hồi hộp vừa mong đợi.

Cái vật cản trở đó cuối cùng cũng sắp được tháo!

Hai người gọi taxi đến bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, hành lang đông người qua lại, tiếng ồn đủ loại hòa lẫn.

Lâm Trúc vô thức nghiêng sát lại gần anh, mùi quen thuộc và tiếng ồn xung quanh phần nào xoa dịu cái cảm giác hồi hộp khó tả trong lòng. Rõ ràng là anh tháo bột chứ không phải cậu, nhưng cậu vẫn sợ không hiểu vì sao.

"Lo lắng à?" Thẩm Tức Bạch quay sang, hỏi nhỏ. Anh trông rất bình tĩnh.

"Ai mà lo?" Lâm Trúc vênh mặt phản bác ngay, "Em lo anh lo! Đã lớn thế còn sợ bác sĩ tháo bột à?" Đúng kiểu tự lừa mình dối người.

Thẩm Tức Bạch cười khẽ, không vạch trần, chỉ lấy tay không bị thương nắm nhẹ cổ tay cậu. Lực rất nhẹ, vừa chạm đã buông, nhưng lạ kỳ làm cho tim Lâm Trúc rộn ràng trở lại.

Tên anh được gọi.

Trong phòng khám là một bác sĩ già mặt mũi hiền hòa.

"Chàng trai trẻ, hồi phục tốt đấy." Bác sĩ xem xét phim chụp cánh tay Thẩm Tức Bạch rồi nhẹ nhàng ấn vùng da quanh bột, "Được rồi, tháo ra xem nào."

Lâm Trúc đứng bên cạnh, nín thở, mắt không chớp dõi theo cưa điện tháo bột trong tay bác sĩ. Máy phát ra tiếng "vù vù" nhỏ, lưỡi cưa sắc bén cẩn thận cắt từng lớp bột cứng bên ngoài.

Lớp này, rồi đến lớp khác.

Thẩm Tức Bạch rất bình tĩnh, chỉ hơi chau mày một chút, có lẽ do tiếng máy cưa rung làm anh khó chịu.

Khi lớp bột cuối cùng được cắt bỏ, lộ ra làn da đã bị bọc trong đó suốt một thời gian dài, Lâm Trúc vô thức đưa người ra nhìn gần hơn.

Cánh tay vì lâu không phơi nắng nên da trắng bệch, hơi nhăn lại, cổ tay và khuỷu tay vẫn còn in những vết hằn nhẹ do băng ép.

Ánh mắt Lâm Trúc ngay lập tức dừng lại ở cổ tay Thẩm Tức Bạch.

May mà các khớp vẫn rõ nét, những ngón tay dài cũng cử động vài lần, chỉ có động tác hơi cứng nhắc, nhìn chung không có gì nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!