Chương 31: (Vô Đề)

"Bí mật." Thẩm Tức Bạch khẽ mỉm cười nơi khóe môi, ánh mắt chứa đựng một chút mong đợi tinh tế và chút gì đó đầy bí ẩn. "Nhưng anh đảm bảo sẽ làm em hài lòng."

Mấy chữ cuối anh nói mang đầy ý tứ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lâm Trúc một lúc rồi mới quay người bước về phía cổng trường.

Giọng điệu pha chút quyến rũ ấy nhẹ nhàng chạm vào tim Lâm Trúc, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy dễ chịu.

Đêm đó, cậu nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò... Mặc dù Thẩm Tức Bạch không nói thẳng, nhưng cậu nghĩ chắc chắn là hẹn hò rồi.

Cuối tuần của các cặp đôi còn có thể làm gì ngoài hẹn hò cơ chứ.

Ngày hôm sau.

Lâm Trúc thức dậy rất sớm, tinh thần còn phấn chấn hơn những ngày đi học bình thường. Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, thời tiết thật tuyệt vời.

Cậu vừa hát nghêu ngao một bài không rõ lời, vừa loay hoay chọn quần áo trước tủ đồ, lúc thì chê cái này quá trẻ con, lúc lại cho cái kia không đủ "ngầu".

Cuối cùng, sau bao lần đắn đo, cậu quyết định chọn chiếc áo hoodie trắng tinh giản cùng quần jeans xanh nhạt. Lâm Trúc soi gương quay qua quay lại, vẫn thấy có chỗ nào đó có thể hoàn hảo hơn nữa.

"Chán thật, không thể tiến bộ chút nào sao!" Cậu tự càu nhàu với bản thân trong gương, nhưng nụ cười vẫn không nhịn được mà hé ra nơi khóe môi.

Cậu quay lại ngồi trên mép giường, đầu óc lúc này chỉ nghĩ về chỗ Thẩm Tức Bạch sẽ dẫn mình đến.

Lâm Trúc cắn móng tay tính toán, liệu đó là công viên giải trí mới mở, có tàu lượn siêu dài, hay một buổi dã ngoại đạp xe bên hồ ngoại ô phong cảnh hữu tình.

Hoặc cũng có thể là một nơi thật lãng mạn, thích hợp cho buổi hẹn hò chính thức đầu tiên sau lời tỏ tình.

Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý nghĩ, lỡ đâu Thẩm Tức Bạch lại chủ động tỏ tình với cậu thêm lần nữa thì sao?

Mới nghĩ thôi mà tim đã đập nhanh hơn. Lâm Trúc cầm lấy điện thoại, màn hình vẫn sạch trơn, chẳng có tin nhắn mới.

Thẩm Tức Bạch từng nói buổi sáng sẽ liên lạc để hẹn giờ qua đón cậu. Lâm Trúc cũng không vội, bỏ điện thoại vào túi, vừa ngân nga vừa bắt đầu dọn phòng, tiện tay sắp xếp luôn cặp sách để mai mang đến trường, động tác nhanh nhẹn như một chú ong chăm chỉ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Kim đồng hồ treo tường đã chỉ chín giờ rưỡi.

Lâm Trúc ngồi ở bàn học, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn. Nắng xuyên qua khung cửa, in những vệt sáng rực rỡ xuống sàn.

Cậu nhấc điện thoại lên, mở khóa, màn hình vẫn dừng ở khung chat với Thẩm Tức Bạch. Tin nhắn cuối cùng là câu cậu gửi tối qua: "Mai gặp nhé!".

Cậu do dự một chút, không nhắn giục. Thẩm Tức Bạch làm việc luôn đáng tin, chắc là đang kẹt xe, hoặc chuẩn bị cho cậu một điều bất ngờ nên cần thêm chút thời gian?

Mười giờ.

Lâm Trúc bắt đầu ngồi không yên. Cậu bước đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống.

Dưới sân chung cư người qua lại tấp nập, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Trong lòng, ngọn lửa háo hức nhỏ bé bị thay thế bằng một tia bồn chồn khó nhận ra.

Cậu cầm điện thoại, mở trang cá nhân của Thẩm Tức Bạch, ngón tay lơ lửng trên ô nhập, gõ một câu: "Anh đi đến đâu rồi?".

Nghĩ ngợi một chút, Lâm Trúc lại xóa đi.

Gõ tiếp: "Có phải đang kẹt xe không?", rồi lại cảm thấy mình quá sốt ruột, thế là xóa tiếp. Cuối cùng, cậu chỉ gửi đi một dấu chấm hỏi.

Tin nhắn đã gửi thành công.

Thời gian như bị kéo dài. Chiếc điện thoại nằm yên trong lòng bàn tay, màn hình tối dần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!