Lâm Trúc bị câu nói ấy làm cho giật mình toàn thân, cậu cúi đầu nhìn Thẩm Tức Bạch đang tựa lên vai mình, đỉnh đầu mềm mại mang mùi hương dầu gội thơm dịu, những sợi tóc cọ vào cằm khiến cậu ngứa ngáy.
"Anh... anh nói gì ngốc vậy..." Lâm Trúc ấp úng phản bác, nhưng lại cảm nhận được cánh tay ôm eo mình siết chặt hơn. Cậu bản năng muốn lùi ra sau, nhưng phát hiện lưng mình đã chạm sát vào tường, không thể lùi thêm được nữa.
Thẩm Tức Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng giờ đây ướt át: "Vậy phải thế nào em mới chịu đồng ý với anh?" Giọng anh khẽ hơn thường ngày, mang theo vài phần yếu đuối, đáng thương như một chú chó nhỏ bị mưa ướt.
Nhìn người kia làm nũng, tim Lâm Trúc đập thình thịch, cậu quay mặt đi: "Đây... không phải là vấn đề giới tính..." Vừa nói ra đã thấy hối hận, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
"Vậy là vấn đề gì?" Thẩm Tức Bạch truy hỏi, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Lâm Trúc.
Cậu lắp bắp không biết trả lời ra sao, ngón tay vô thức vò chặt vạt áo. Không thể nói thật là mình sợ cái việc kia đau quá chứ? Như vậy mất mặt chết mất!
"Em... em vẫn còn nhỏ!" Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cậu đưa ra lý do ngớ ngẩn.
Thẩm Tức Bạch ngẩn ra một chút, rồi bật cười: "Em hai mươi tám tuổi rồi."
"Nhưng hiện tại em là mười tám mà!" Lâm Trúc mặt đỏ bừng vùng vẫy, cậu cảm thấy vòng tay đối phương nới lỏng một chút, lập tức chớp lấy cơ hội thoát ra, hoảng hốt chỉnh lại đồng phục bị nhàu, "Anh đừng quên chúng ta còn phải đến trường!"
Thẩm Tức Bạch gật đầu như hiểu ý, không dây dưa thêm: "Được, vậy anh chờ em."
"Chờ gì mà chờ..." Lâm Trúc lẩm bẩm, lại thấy Thẩm Tức Bạch đã quay người dọn dẹp bao bì bữa sáng, dáng vẻ như không có gì xảy ra.
Ánh nắng rọi qua cửa sổ chiếu lên nửa gương mặt anh. Lâm Trúc lén nhìn nghiêng một cái, bỗng cảm thấy đồng ý với anh hình như cũng... không tệ.
"Này," cậu mở miệng một cách gượng gạo, "Trước khi đến thăm dì... anh giúp em chuyện này được không?"
Thẩm Tức Bạch quay đầu lại: "Chuyện gì?"
Lâm Trúc chỉ vào tai mình: "Chỗ này... hình như sưng lên rồi." Cậu bĩu môi không vui bổ sung, "Anh cắn đấy."
Thẩm Tức Bạch thoáng dịu lại, bước lên nhẹ nhàng vuốt vành tai Lâm Trúc, động tác dịu dàng đến cực điểm: "Là anh vội quá."
Lâm Trúc để mặc anh kiểm tra, trong lòng lại tính toán rất nhanh.
Cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cậu hắng giọng: "Anh nói chờ em, định chờ đến bao giờ?"
Khóe miệng Thẩm Tức Bạch nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch: "Chờ đến khi em không còn đá tung chăn lúc ngủ nữa."
"Cái gì mà điều kiện vậy," Lâm Trúc nổi cáu, "Em ngủ rất ngoan!" Vừa phản bác xong cậu đã nhận ra mình lỡ lời.
Chẳng phải như vậy là ngầm thừa nhận hai người sau này sẽ ngủ chung sao!
"Ồ?" Thẩm Tức Bạch nhướng mày, "Vậy đêm qua là ai..."
"Im miệng!" Lâm Trúc lao đến bịt miệng anh, cả hai ngã xuống giường.
Lưng Thẩm Tức Bạch đập lên nệm phát ra tiếng trầm đục, nhưng tay anh vẫn luôn đỡ sau đầu Lâm Trúc, không để cậu va chạm chút nào.
Tư thế này quá mức ám muội, Lâm Trúc hoảng loạn muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Thẩm Tức Bạch giữ chặt cổ tay.
Thấy tình hình lại chuẩn bị vượt khỏi kiểm soát, cậu vội vàng ngồi dậy: "Phải đi học rồi!"
Cậu đứng dậy, ra vẻ oai phong chỉ vào mũi người trên giường lải nhải, "Tại anh cứ dây dưa với em, giờ không còn thời gian đi thăm dì nữa rồi..."
Thấy người kia không phản ứng, cậu lại giục tiếp, "Dậy mau!" Nói xong quay đầu bỏ chạy, sợ nếu chậm một bước sẽ bị kéo lại.
Xuống đến tầng dưới, Lâm Trúc là người lên xe trước. Lần này cậu nhét chặt điện thoại vào túi, ấn sâu hết mức, tuyệt đối không để kẻ hay nhìn trộm có cơ hội.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa giấu xong điện thoại, Thẩm Tức Bạch liền xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!