Trong hai ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Chương Vận Nghi đều tình cờ gặp Trần Khoát. Cô có để ý thời gian, thấy gần như ngày nào anh cũng rời ký túc xá trong khoảng từ 6 giờ đến 6 giờ 5 phút.
Lúc này, hầu hết học sinh nội trú đều mới vật lộn chật vật bò dậy khỏi giường.
Ngay cả cô cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, vậy mà anh lại trông có vẻ đã hoàn toàn quen với điều đó.
Quả nhiên, không ai có thể dễ dàng đạt được thành công. Những người có thể thành công chắc chắn đều không phải là dạng vừa.
Sáng sớm ngày thứ sáu, tiếng chuông báo thức lại kéo Chương Vận Nghi rời khỏi giấc ngủ. Cô quen tay tắt chuông báo thức đi, mắt nhắm mắt mở mà rời khỏi giường. Đến khi ra bồn nước trên ban công để đánh răng, thì cô mới phát hiện bên ngoài trời đang lất phất mưa.
Cơn mưa đầu tháng 9 không mang theo hơi lạnh, nhưng không khí lại trong lành hơn hẳn. Cô hít vào một hơi thật sâu, còn có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi thoang thoảng.
Chương Vận Nghi vừa đánh răng vừa do dự, có nên che ô ra sân thể dục không đây? Cô quá hiểu chính bản thân mình. Đã cố gắng được ba, bốn ngày, nếu bây giờ chỉ vì trời mưa mà lại quay về chăn ấm đệm êm, vậy thì bao nhiêu nỗ lực trước đó coi như đổ sông đổ bể hết cả.
Người đánh cá ba ngày là cô, người phơi võng hai ngày cũng là cô (*).
(*) Đây là câu cắt ghép từ thành ngữ "Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới"
- ám chỉ sự thiếu kiên trì, làm việc nửa vời, không đủ nỗ lực.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chọn phương án dung hòa: Không ra sân thể dục dầm mưa, nhưng cũng không quay lại giường ngủ. Vẫn như mọi ngày, cô nhanh chóng rửa mặt, tìm ô trong ngăn kéo, rồi đi xuống lầu. Theo thói quen, cô lại vô thức nhìn quanh một vòng, rồi cảm thấy có chút bất ngờ. Không nhìn thấy Trần Khoát đâu cả.
Cô thoáng ngẩn người một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra: Con người cũng đâu phải là máy móc, sao có thể ngày nào cũng gặp được anh chứ. Cô che ô, bước đi trên con đường vắng vẻ trong khuôn viên trường. Rất nhanh, cô đã tới nhà ăn. Lúc này, các cô chú bán hàng mới vừa đi làm, đa số quầy hàng còn chưa mở, lựa chọn cũng không có nhiều. Cô mua một chiếc bánh trứng và vài viên xíu mại, rồi cầm đồ ăn rời khỏi nhà ăn, đi về phía tòa giảng đường.
6 giờ 15 phút sáng. Tòa giảng đường gần như trống không.
Dù sao thì, số người tình nguyện dậy sớm hai mươi phút để ăn sáng hoặc học bài cũng chẳng nhiều.
Ngay cả Chương Vận Nghi cũng không ngờ rằng có một ngày chính mình lại trở thành một trong số ít những người dậy sớm như vậy.
Giỏi ghê luôn ấy!
Trên hành lang, Trần Khoát đang thong thả từ tốn bóc vỏ quả trứng luộc. Bỗng nhiên, anh lại nghe được tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía cầu thang. Anh nghiêng đầu, lơ đãng nhìn qua, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh đầy vui sướng của Chương Vận Nghi. Lực tay anh theo phản xạ mà siết mạnh hơn. Vỏ trứng vốn mỏng manh lập tức vỡ vụn.
Cô nhẹ nhàng bước tới, dáng vẻ tràn đầy hứng khởi, đuôi tóc đung đưa vẽ nên một đường cong trong không trung, đứng bên cạnh anh: "Chào buổi sáng nha ~"
Trần Khoát: "......"
Anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Rõ ràng là hôm nay đã cố tình ra ngoài sớm hơn mười phút rồi, vậy mà vẫn gặp cô được. "Chào buổi sáng."
Phía sau họ chính là phòng học lớp 3.
Bên trong lớp học, cũng có vài học sinh đang ăn sáng.
Cửa sổ và cửa ra vào đều mở ra, nhưng mùi thức ăn vẫn chưa thể tan hết được.
Một suy nghĩ không thể hiểu nổi đột nhiên lóe lên trong đầu Chương Vận Nghi: Có khi nào là Trần Khoát sợ mùi đồ ăn làm ảnh hưởng đến người khác nên mới ra ngoài ăn không?
Không hổ danh là ông chủ mà cô đã nhắm trúng, đúng là có tố chất thật.
Lúc đầu, cô cũng định vào lớp, ngồi vào bàn học rồi giải quyết bữa sáng. Nhưng nhìn thấy anh ở bên ngoài, nên cô quyết định noi theo ông chủ, mở túi nilon ra, cúi đầu cắn một miếng xíu mại. Ánh mắt lướt qua phần ăn sáng của anh đặt bên cạnh, hai chiếc bánh bao nhân thịt, một quả trứng luộc. Đơn giản nhưng đủ chất. Cô tò mò hỏi: "Cái bánh bao nhân thịt có ngon không?"
Mẹ cô không bao giờ cho cô ăn bánh bao ngoài hàng, còn dọa cô là nhân thịt bên trong toàn là thịt hạch bạch huyết với vụn bìa carton băm nhuyễn trộn lại.
Miêu tả ghê quá, làm cô nghe xong là mất hết khẩu vị luôn.
Trần Khoát tích chữ như vàng: "Cũng được."
"Lớp trưởng, mỗi ngày cậu cũng dậy lúc mấy giờ vậy?" Chương Vận Nghi thuận miệng hỏi tiếp: "Vừa rồi không gặp được cậu, còn tưởng là tớ dậy sớm hơn cậu nữa chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!