Loại kẹo dừa này rất phổ biến.
Chương Vận Nghi đại khái đoán được nguyên lý của trò ảo thuật này, nhưng cô sẽ không để lớp trưởng mất mặt. Dù gì thì đến cả Hà Viễn hát bài "Phù hoa" lệch tông thảm họa, cô còn có thể vỗ tay như hải cẩu, khen cậu ấy là ông vua làng nhạc được cơ mà.
"Đỉnh quá! Sao mà làm được vậy, tớ nhìn không kịp luôn!"
Cô không tiếc lời tán dương, thổi phồng như thể sang năm Trần Khoát có thể lên diễn Xuân Vãn luôn vậy.
Trần Khoát thả lỏng cơ mặt, vẫn chìa tay ra, hỏi cô: "Có ăn không?"
"Không ăn đâu." Chương Vận Nghi lắc đầu, chuyên tâm cầm bút chấm điểm tài lẻ của anh: ba điểm. "Rất dính răng."
Kẹo dừa hiệu Coco, bao bì mộc mạc, nhiều năm rồi không đổi.
Kẹo này ăn vào dễ nghiện, hết viên này lại đến viên khác, nhưng dính răng vô cùng.
Cô vẫn đang ghi chép chấm điểm cho anh, không để ý đến bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh, đành phải ngượng ngùng thu về.
"Không phải là cậu định đi lấy nước sao?"
Đợi đến khi Chương Vận Nghi ngẩng đầu một lần nữa, thấy anh vẫn chưa rời đi, tưởng anh quên, bèn ấm áp nhắc nhở anh một câu.
"Ừm, cậu đã xong việc chưa?"
"Hết việc rồi."
Trần Khoát cầm cốc nước, đi về phía khu cấp nước nóng. Đi được một đoạn, anh lại dừng bước, bất đắc dĩ giơ tay lên nhìn viên kẹo dừa. Đúng lúc đó, một người bạn học cũ từ nhà vệ sinh đi ra. Anh thấy thế thì lập tức gọi một tiếng, rồi tiện tay ném viên kẹo sang cho đối phương.
Người kia còn tưởng là thứ gì quý giá, nhanh chóng chụp lấy, khi nhìn kỹ lại thì bĩu môi: "Anh Khoát, cậu đang đùa tôi đấy à?"
Trần Khoát vỗ vai cậu ấy, cười cười rồi rời đi.
Mùa đông, có rất nhiều học sinh xếp hàng lấy nước nóng. Anh đứng cuối hàng, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình từ xa. Quay đầu lại, thì ra là giáo viên chủ nhiệm, cô Triệu.
Cô Triệu thấy anh cầm bình giữ nhiệt, lại nhìn hàng người phía trước khá dài, cười nói: "Lại đây, theo cô lên văn phòng một chuyến, cô có chuyện muốn nói với em."
Trần Khoát hiểu ngay.
Cô giáo đơn giản là muốn dẫn anh đi lên văn phòng lấy nước nóng.
Cô Triệu nổi tiếng là người cưng chiều học trò, không chỉ riêng Trần Khoát, nếu thấy có học sinh khác xếp hàng, cô ấy cũng sẽ tiện thể gọi theo.
Trần Khoát đi theo bước chân cô ấy, bước vào văn phòng giáo viên. Đối diện với một giáo viên quan tâm đ ến mình như vậy, anh cũng không nhịn được mà tinh nghịch một chút: "Cảm ơn cô ạ."
"Mùa đông phải uống nhiều nước vào." Cô Triệu chợt nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi hỏi: "Nghe nói Chương Vận Nghi rất để tâm chuyện tổ chức liên hoan hả?"
"Rất để tâm ạ." Anh đáp.
Cô Triệu cảm thấy có chút bất ngờ, nhướng mày: "Lần trước con bé làm cũng rất tốt. Các bạn trong lớp nói sao?"
"Lần này mọi người cũng rất hào hứng." Anh ăn ngay nói thật, ánh mắt ánh lên nét cười. "Mọi người đều rất mong chờ."
"Vậy chắc đánh giá của mọi người về em ấy đều rất tốt." Quan hệ giữa hai cô trò khá tốt, cô Triệu trêu anh, "Nếu bầu lớp trưởng lại lần nữa, có khi em sẽ phải nhường ghế cho em ấy cũng nên."
Đừng nói là hiện tại trong lòng Trần Khoát, vị trí của Chương Vận Nghi đã khác trước, nhưng kể cả khi cô vẫn chỉ là một người bạn bình thường, thì anh cũng không hề nao núng trước câu nói này. Lúc này, anh chỉ bình thản đáp: "Cũng được ạ. Cậu ấy vốn rất giỏi mà."
Cô Triệu phì cười, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới bảng điểm kỳ thi tháng, không khỏi thở dài một hơi.
Là một người từng trải, cô ấy cũng không khỏi nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nhiệt tình, hăng hái, thông minh như vậy, nếu có thể cắn răng cố gắng một chút, đậu vào một trường đại học thật tốt, thì tương lai sẽ rộng mở biết bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!