Lý do cũng giống như lần trước khi cô tổ chức đại hội thể thao thôi, nhưng lần này lại có phần khác biệt. Ngẩng đầu ngước mắt nhìn khắp lớp học, dù là những người vô tư nhất như Thẩm Minh Duệ và Hà Viễn, lên lớp 12 rồi cũng cảm thấy áp lực chồng chất.
Cô rất đồng tình với một câu cô Triệu từng nói: Hiện tại mỗi một kỳ thi đều là một viên đá lát đường khi các em qua sông.
Nhưng đôi khi, cũng phải dừng lại một chút, ngẩng đầu ngắm pháo hoa trên bầu trời.
Vậy nên, cứ vui vẻ lên nào, những người bạn của tôi ơi!
Dù vậy nhưng cô thực sự không hề có kinh nghiệm liên quan, cũng lo mình sẽ luống cuống rồi phạm phải sai lầm không đáng có. Sáng hôm sau, khi vừa bước ra khỏi ký túc xá, tình cờ gặp Trần Khoát, cô đã chủ động hẹn anh trưa nay đi ăn cùng. Cô định học hỏi chút kinh nghiệm: "Gọi cả chị Giai và Phí Thế Kiệt nữa, tớ sẽ mời mọi người đi ăn canh thịt dê!"
Kịp thời nhớ ra Trần Khoát không thích ăn canh, cô đã nhanh trí sửa lại: "Ba người bọn tớ ăn canh thịt dê, còn cậu thì mua món khác nhé?"
Thực ra thì Trần Khoát không quá bận tâm đ ến chuyện này, nhưng vẫn cố ý trêu cô: "Hôm nay lạnh lắm đấy, ăn một chút canh cũng không phải là không được."
"Vậy cứ quyết định thế nhé?"
"Ừ."
Chương Vận Nghi cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng may mà cô Triệu đã mở lời để Trần Khoát giúp cô. Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, cho dù cô Triệu không nói gì, thì với quan hệ giữa cô và lớp trưởng bây giờ, chắc chắn anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Cô có quan hệ khá tốt với mọi người, từ hôm qua sau khi được giao nhiệm vụ, bạn bè thân thiết ai ai cũng đến hỏi xem cô có cần giúp đỡ không, nếu cần thì họ nhất định sẽ không từ chối.
Ba người Đới – Từ – Thẩm đồng loạt tuyên bố sẽ luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Khi tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, Chương Vận Nghi lo Trần Khoát quên mất cuộc hẹn sáng nay, nên lập tức vội vàng gọi: "Lớp trưởng!"
Trần Khoát đang thu dọn bàn học, nghe tiếng gọi thì lập tức quay lại.
Cô làm động tác ra hiệu ăn cơm với anh.
Anh bật cười, cũng giơ tay làm ký hiệu "ok".
Phí Thế Kiệt và Đới Giai ngồi gần đó, thấy hai người họ ăn ý như vậy, liếc nhìn nhau, nhất thời phân vân không biết hôm nay có nên đi làm kỳ đà cản mũi không đây?
Đới Giai liếc mắt ra hiệu với Phí Thế Kiệt, tớ nghe cậu.
Phí Thế Kiệt: "…"
Cuối cùng bốn người vẫn cùng nhau ra khỏi lớp học, Chương Vận Nghi và Trần Khoát đi trước, Đới Giai và Phí Thế Kiệt đi sau vài bước. Nhìn hai người kia hào hứng bàn luận về tiệc liên hoan mừng năm mới, Đới Giai và Phí Thế Kiệt bỗng nhiên có ảo giác, cứ như thể hai người đang thảo luận chi tiết về đám cưới vậy.
Sau khi tới căng tin, cả nhóm chia nhau ra mua đồ ăn.
Khi quay lại hội họp, Trần Khoát đã tìm được một vị trí rất đẹp, gần góc tường, khá ấm áp.
Chương Vận Nghi vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ăn được mấy ngụm canh, thì đã lập tức nghe thấy bàn bên cạnh bàn tán về một tin tức hot trên diễn đàn trường. Cô nhớ kiếp trước có khoảng thời gian mình cũng rất thích lướt diễn đàn, cấp bậc còn khá cao, nhưng từ sau kỳ thi đại học xong thì chưa từng đăng nhập lại. Đây không phải diễn đàn chính thức của trường, mà do các đàn chị khóa trước lập ra.
Cô vểnh tai lắng nghe.
Bọn họ đang bàn tán về chuyện mà cô và Trần Khoát vô tình nghe được ngay trước ngày thi tháng trước.
Cô phì cười, ba người ngồi cùng bàn lập tức quay sang nhìn, không hiểu sao cô lại đột nhiên bật cười.
"Lớp trưởng." Ánh mắt Chương Vận Nghi tràn đầy ý cười, nhắc nhở Trần Khoát đang ngồi đối diện, "Bọn họ đang nói về chuyện đó kìa. Không được, tớ phải vào diễn đàn xem kết cục ra sao mới được."
Những chuyện như bắt quả tang học sinh yêu sớm, trường học thường sẽ giấu nhẹm đi, không công khai phê bình. Không phải là không muốn "giết gà dọa khỉ", mà vì sợ học sinh trong tuổi dậy thì lại bị k1ch thích, cũng ngoe ngoe rục rịch mà bắt chước làm theo.
Cô vừa nhắc đến, Trần Khoát cũng nhớ lại buổi tối hôm đó khi hai người cùng chạy như bay trong sân trường. Cái tay cầm thìa canh của anh nhưng bỗng dừng lại, không động đậy nữa.
Lúc đó anh căn bản là chẳng hề để ý xem mấy người kia đang nói linh tinh vớ vẩn cái gì. Bây giờ nghĩ lại, điều duy nhất anh nhớ được chính là ánh mắt cô trừng anh trong bóng tối, tiếng gió vút qua bên tai, và cả nhịp tim dồn dập của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!