Chương 4: Tỷ lệ cơ thể gi3t chết tôi mất!

Chương Vận Nghi đúng thật là đang cầu nguyện với các vị thần Phật, nhưng dường như chẳng hề có tác dụng gì cả. Bởi vì ngay sau đó, tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Giáo viên dạy Toán học ôm một xấp đề thi bước vào lớp, tay còn lại cầm cốc nước, vừa hắng giọng vừa quét ánh mắt sắc bén như chim ưng về phía những học sinh đang lười biếng. Giọng nói vô cùng nghiêm nghị: "Vào lớp rồi!"

"Chúng em chào cô ạ."

Hơn một nửa học sinh trong lớp đều trong trạng thái "sống dở chết dở", tiếng chào phát ra cũng yếu ớt vô hồn.

Cô giáo Toán học phát bài kiểm tra, hôm nay sẽ là tiết chữa đề.

Chương Vận Nghi lúc thì nhìn đề, lúc lại ngước lên nhìn cô giáo, nhưng cảm giác cứ như đang lọt vào trong sương mù, đang nghe sách trời vậy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, mỗi lần suýt chạm mắt với cô giáo, cô lại lập tức cúi đầu xuống như một phản xạ tự nhiên.

Cô thật sự rất muốn theo kịp mạch suy luận của cô giáo, nhưng còn chưa hiểu nổi bài trước thì đã bị lôi sang bài sau rồi.

Một tiết học kéo dài 45 phút…

Chương Vận Nghi nghĩ thầm, cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Lúc trước, mỗi lần họp ở công ty, cô đều thấy vô cùng đau khổ, nhưng ít ra thì khi đó cô còn có thể "tắt tai" đi. Còn bây giờ, cô buộc phải "bật tai" lên mà nghe.

Đây chính là 45 phút dài nhất trong cuộc đời cô.

Có lẽ là cả đời này cô cũng không thể nào quên được.

Tiếng chuông hết tiết vang lên như tiếng nhạc chào đón lên thiên đường. Cô như được hồi sinh, lập tức huých khuỷu tay vào Từ Thi Thi, thì thầm: "Cậu đã nghe hiểu hết chưa?"

Từ Thi Thi lười biếng vươn vai, đáp: "Tớ mà nghe hiểu hết được thì có còn được ngồi cùng bàn với cậu không?"

Giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng buồn áp dụng kiểu phân nhóm học tập gì, xếp chỗ hoàn toàn dựa theo thành tích. Dù sao thì cũng là năm cuối cấp, học sinh giỏi cũng đâu phải bồ tát phổ độ chúng sinh, bài vở của mình còn chưa lo hết thì làm gì có thời gian kèm ai khác được. Lớp học đổi chỗ mỗi học kỳ một lần, nhưng Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi thì chẳng mấy khi bị tách nhau ra, khi thì ngồi cùng bàn, khi thì ngồi trước ngồi sau, chưa bao giờ xa cách.

Từ Thi Thi nhìn gương mặt méo xệch nhăn nhó như khổ qua của Chương Vận Nghi, cười trêu: "Sao thế, định cải tà quy chính à?"

Cô khẽ nghiến răng: "Tớ đi rửa mặt cái đã."

Không được, nếu thi đại học mà điểm nát bét, đừng nói bố mẹ cô cầm dao đòi chém, mà ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận nổi.

Cô đứng dậy, bày ra vẻ mặt trầm trọng, chậm rãi bước ra ngoài. Bắt đầu từ hôm nay, ngay từ giây phút này, sau mỗi tiết học cô đều sẽ rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo lại. Cô đã quyết định rồi, tối đa cho bản thân một tháng để lấy lại tư duy của năm lớp 12, nếu không, cứ tiếp tục thế này thì cô tiêu đời mất.

Ngay khi cô lao ra khỏi lớp, cậu nam sinh ngồi bàn sau Thẩm Minh Duệ đang lim dim ngủ, mơ màng hỏi: "Chị đại bị cái gì k1ch thích thế?"

Từ Thi Thi nhún vai: "Chuyện của gái xinh bọn tớ, cậu ít quan tâm thôi."

Nhưng tình trạng của Chương Vận Nghi thực ra chẳng phải chuyện hiếm lạ gì với học sinh lớp 12 cả. Có người làm bài trắc nghiệm, viết kín cả tờ nháp, tự tin lắm, nhưng đến khi nhìn lại bốn đáp án thì không cái nào khớp với kết quả cả. Quá sụp đổ, người đó đau đớn hét lên: "Ông trời ơi, ngài mang con đi đi!"…

Chương Vận Nghi hoàn toàn theo trí nhớ mà đi thẳng đến nhà vệ sinh. Người ra vào khá đông. Về sau, mỗi lần cùng bạn bè ôn lại thời học sinh, cô đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chỉ có mười phút giữa giờ thôi mà dường như có thể làm được rất nhiều việc.

Giữa một đám học sinh vui vẻ, cô như một hồn ma lạc lõng trôi dạt. Đến bồn rửa tay, cô vặn vòi nước, cúi xuống vốc nước lên mặt, làm ướt cả phần tóc trước trán.

"Chương Vận Nghi!"

Có người bước tới rửa tay, kinh ngạc vui vẻ mà gọi cô một tiếng.

Cô nghiêng đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Trùng hợp ghê."

Người đó là Hà Nặc. Hồi lớp 10 còn chưa phân ban, bọn họ học chung một lớp, thậm chí còn ở chung một phòng ngủ ở ký túc xá trong đợt quân sự, có một thời gian chơi rất thân. Nhưng sau khi phân ban, không còn học chung nữa, liên lạc ít dần, dù vậy nhưng mỗi lần gặp vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau.

"Cậu đi một mình à?" Hà Nặc hỏi.

"Buồn quá nên ra rửa mặt cho tỉnh."

Hà Nặc học ban xã hội. Chương Vận Nghi hồi đó cũng từng đau đầu không biết nên chọn tự nhiên hay xã hội, bởi vì cô không học lệch môn nào cả, môn nào cũng tạm ổn. Bố mẹ cô cũng không dám tùy tiện quyết định, phải đến tận trường bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm.

Các thầy cô đều rất có tâm, lật lại bảng điểm của cô trong mấy kỳ thi thử rồi khuyên cô nên theo học ban tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!