Trời trở lạnh, nước từ vòi rửa tay cũng buốt hơn. Thế là hoạt động "check
-in" ở nhà vệ sinh sau mỗi tiết học của Chương Vận Nghi cũng buộc phải dừng lại.
Chuông hết tiết vừa vang lên, cô đã lập tức ôm đề thi và giấy nháp chạy đến bàn học của Đới Giai.
Bạn bè sinh ra là để lợi dụng. Những bài giảng trên lớp mà cô không hiểu, cô sẽ chẳng ngần ngại mà đi hỏi bạn, hơn nữa còn rất có nguyên tắc trong việc phân công lao động: Từ Thi Thi phụ trách môn Sinh, Thẩm Minh Duệ lo phần Toán, còn Đới Giai là học sinh giỏi nên đành để cô ấy đảm nhiệm tất cả các môn còn lại, trừ Văn và Anh.
Dĩ nhiên, làm gia sư cho cô không phải là miễn phí.
Cô đã hứa là thứ bảy sau giờ học sẽ mạnh tay chi tiền mời cả hội đi ăn một bữa đồ Hàn thật thịnh soạn.
"Chị Giai, em lại đến cầu cứu chị đây!"
Bạn cùng bàn của Đới Giai là người rất tốt bụng, thấy Chương Vận Nghi tới thì lập tức chủ động đứng dậy nhường chỗ cho cô: "Chương Vận Nghi, cậu ngồi đi, tớ đi vệ sinh đây!"
"Chị Đồng, cảm ơn nha! Chúc cậu cả đời bình an!"
Chương Vận Nghi ngồi xuống, bàn học này nằm ngay phía trước bên phải bàn của Trần Khoát. Cô liếc qua, thấy trên bàn anh có một chai nước khoáng đã uống hơn nửa. Cô đoán, hoặc là anh chưa từng dùng đến viên C sủi cô đưa, hoặc là anh có thử nhưng không chịu nổi vị chua ngọt lẫn chút mằn mặn đó, nói chung chắc là chẳng có tác dụng gì.
"Đề nào vậy?" Đới Giai vặn nắp bình nước ra, uống một ngụm nước ấm cho đỡ khát, trông rất ra dáng cô giáo.
"Đề này nè —" Chương Vận Nghi nhanh chóng tập trung trở lại, không còn suy nghĩ mông lung nữa, dồn hết tinh thần vào bài giảng của Đới Giai.
Mười phút giải lao giữa giờ, đều bị cô tận dụng triệt để.
Trần Khoát đã tháo khẩu trang ra. Cơn cảm cúm của anh đến mà nhanh đi cũng nhanh, lúc từ bên ngoài bước vào lớp, trở về chỗ của mình, thì vừa vặn thấy Chương Vận Nghi đang ngồi bên cạnh Đới Giai, bước chân anh khẽ chậm lại.
Hôm nay không khí lớp học rất sôi động.
Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là kỳ nghỉ Quốc khánh đã sắp kết thúc. Từ ngày mùng một, mỗi buổi tối, thành phố Giang Châu lại tổ chức bắn pháo hoa ở các khu vực khác nhau để chúc mừng sinh nhật mẹ Tổ quốc dấu yêu. Tối nay đến lượt khu vực của trường bọn họ. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, thì địa điểm bắn không quá xa, chỉ cần tìm một chỗ cao đứng là có thể nhìn thấy được, mặc dù không phải toàn cảnh nhưng ít nhất cũng nhìn được phần nào.
Làm sao mà bọn họ có thể không hào hứng cho được chứ?
Ít nhất thì cũng giúp cuộc sống nhàm chán của học sinh lớp 12 như bọn họ có thêm chút màu sắc.
"Mặc dù tối mùng hai tớ đã đi xem rồi, nhưng tớ vẫn muốn xem lại!" Ngay cả một người không quá thích náo nhiệt như Từ Thi Thi cũng nói vậy, đủ để thấy sức hấp dẫn của màn pháo hoa này lớn đến mức nào.
"..." Từ Thi Thi bất lực, "Tớ cũng đâu có chơi trắng đêm đâu!"
Buổi tự học tối nay coi như bỏ đi, chẳng mấy ai tập trung vào bài vở cả. Mọi người cứ túm tụm lại thành tốp ba, tốp năm ríu rít bàn tán. Đến giờ, tất cả đều ùa ra hành lang, ngẩng cao đầu đến mức mỏi cổ, đôi mắt sáng rực nhìn lên bầu trời đêm, tràn đầy mong đợi.
Lúc ban đầu Chương Vận Nghi chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, bởi vì cô đã xem qua không biết bao nhiêu màn pháo hoa rực rỡ rồi.
Cô cứ nghĩ là mình sẽ có thể ung dung quý phái mà ngồi ở bàn học, tiếp tục chăm chỉ mặc kệ xung quanh có ồn ào như thế nào, đến lúc đó sẽ trở thành một khung cảnh đầy thanh cao và khác biệt.
Nhưng cô lại quên mất rằng, bản thân vốn là người rất thích tham gia náo nhiệt. Chuông vừa reo lên, phản xạ của cô còn nhanh hơn cả Từ Thi Thi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, cô đã chiếm được một vị trí có tầm nhìn tốt nhất, ai đến cũng không cho chen vào.
Dãy nhà học không cao lắm, nên tầm nhìn bị hạn chế khá nhiều.
"Wow, đẹp quá đi mất ~~"
Một nhóm học sinh nhìn pháo hoa cứ như lần đầu tiên được xem, liên tục phát ra tiếng trầm trồ không ngớt.
Cô không biết anh đến từ khi nào, rõ ràng là vài phút trước, người đứng sau cô vẫn còn là người khác. Ánh sáng từ pháo hoa lóe lên, chiếu sáng cả một vùng trời. Cô nhìn anh, nhoẻn miệng cười, không nói gì, nhưng anh biết ánh mắt đó là dành cho mình.
Xung quanh đông người, chẳng thể nào trò chuyện được.
Anh hơi ngẩn người một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!