Chương 28: [Phần 1] Anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Chương Vận Nghi vừa tắt màn hình điện thoại đi, đã lập tức nghe thấy tiếng xuýt xoa khắp lớp. Ngẩng đầu lên, khóe mắt cô vô tình lướt qua Trần Khoát mặc áo hoodie đen, ánh mắt theo phản xạ mà dõi theo anh. Ai bảo hôm nay anh quá thu hút chứ.

Nhưng mà, ông chủ bị sao vậy? Đeo khẩu trang làm gì?

Bị bệnh à?

Từ Thi Thi đầy lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh, rồi nháy mắt ra hiệu cho Chương Vận Nghi ghé lại gần: "Chuyện gì vậy? Hôm nay nhan sắc của lớp trưởng lại lên một tầm cao mới rồi!"

"..." Chương Vận Nghi lập tức đi thẳng vào trọng tâm: "Cậu còn chưa biết sao, mấy gã mặt mũi bình thường đến mức thả vào đám đông cũng không tìm ra, chỉ cần cao một chút, rồi đeo khẩu trang vào là biến thành trai đẹp ngay. Hiểu cái gọi là "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa" không?"

Đây chính là đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.

"Hơn nữa!" Cô nhấn mạnh, "Nhan sắc của lớp trưởng vốn dĩ cũng đã không tệ rồi, thêm một chút thần bí lại càng có điểm cộng hơn."

Từ Thi Thi sờ sờ cằm: "Chương Vận Nghi, cậu được đấy."

Cô ấy có thể hợp lý mà suy đoán, chắc chắn là trai đẹp ở Giang Châu đều đã bị Chương Vận Nghi quan sát hết sạch rồi, nếu không thì sao cô lại hiểu rõ thế này chứ?

"Bình thường bình thường thôi, kiến thức thường thức cơ bản mà." Chương Vận Nghi lại lặng lẽ tiếp tục chia sẻ kiến thức với cô ấy: "Còn nữa, cậu không để ý sao? Quần áo của lớp trưởng toàn màu đen, xám nhạt hoặc xám đậm. Đây là những màu sắc khó mà mặc xấu nhất—"

Ngược lại, ví dụ tiêu biểu chính là người đang đứng sau lưng cô.

Từ Thi Thi theo bản năng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Thẩm Minh Duệ đang chỉnh tóc trước gương. Không so sánh thì không biết, so sánh rồi mới thấy cậu ấy chẳng khác nào một con công sặc sỡ cả!

Hôm nay, Thẩm Minh Duệ mặc áo hoodie màu hồng, cúi xuống lại thấy quần jeans, còn đôi giày dưới chân thì sợ người khác không nhìn thấy logo hay sao mà sáng rực lên.

"Nhìn chằm chằm anh đây làm gì thế?" Thẩm Minh Duệ cười tít mắt, "Bị anh đây mê hoặc rồi hả?"

Hồi nghỉ đông năm ngoái, cậu ấy đã từng liều mạng thử thách ranh giới sống còn, bấm một lỗ khuyên trên tai phải, mua cả đống khuyên tai để thay đổi mỗi ngày. Nhưng khi đi học lại thì trở nên ngoan ngoãn hẳn. Dù vậy thì vẫn không qua mắt được đôi mắt tinh tường của cô Triệu. Lúc cô ấy hỏi lỗ tai cậu ấy bị gì, thì cậu ấy còn cứng miệng nói đó là nốt ruồi.

"Tóm lại!" Chương Vận Nghi kết luận, "Màu đen và màu xám sẽ không khiến người ta nhìn vào là thấy tỏa sáng, nhưng cũng không khiến người ta bị lu mờ."

Từ Thi Thi còn định nói thêm gì đó, nhưng bỗng chốc ánh mắt lại cứng đờ, miệng vô thức bật ra những từ tiếng Anh, như thể có ai đó bấm công tắc cho cô ấy, tự động bật chế độ học thuộc vậy.

Lông mi Chương Vận Nghi run lên, cũng nhanh chóng đọc theo: "Lục vương tất, tứ hải nhất, Thục sơn ốt, A Phòng xuất."

Cô không cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biết chắc chắn là cô Triệu đến rồi!

Quả nhiên, trong lớp chỉ cần một người phát hiện ra cô Triệu đang quan sát từ bên ngoài, thì rất nhanh sau đó, những người khác như bị lan truyền một loại virus, lập tức rụt cổ như chim cút. Người thì viết bài tập, người thì đọc từ vựng, người thì học công thức, không ai dám rảnh rỗi để bị cô ấy chú ý cả.

Cô Triệu bước từ cuối lớp lên trước bục giảng, ánh mắt sắc bén quét qua lũ học trò nhỏ.

Bước vào lớp, cô ấy lập tức chú ý đến Trần Khoát, khẽ nhíu mày, rồi gọi một tiếng: "Trần Khoát, ra ngoài một lát."

Lớp học im lặng mấy giây, sau đó lại tràn ngập âm thanh đọc thuộc.

Trần Khoát khép sách vở lại, đứng dậy, bước qua lối đi, theo sau cô ấy rời khỏi lớp. Còn những người khác thì không nhịn được, hết quay mắt ra ngoài hóng hớt lại quay về giả vờ học bài.

"Em làm trò gì thế này?" Cô Triệu chỉ vào chiếc khẩu trang che nửa mặt anh, hỏi.

Trần Khoát dùng giọng trầm thấp đáp: "Bị cảm rồi ạ."

Cô Triệu lại không tin. Nhìn thân hình vững chắc của thằng nhóc này, thể trạng tốt như vậy, sao có thể vừa mới trở trời đã cảm mạo được chứ? Cô ấy còn lo có khi trong kỳ nghỉ thằng nhóc này lại đánh nhau với ai — đúng vậy, ở trong mắt cô ấy, dù có là Trần Khoát đáng tin cậy thì cũng chỉ là một cậu trai mười bảy, mười tám tuổi thôi. Cô ấy đã dạy nhiều học sinh như vậy, trong lòng đều hiểu rõ.

Ở độ tuổi máu nóng như thế này, làm gì có ai mà hoàn toàn tuân thủ quy tắc được chứ?

"Em tháo khẩu trang ra cho cô xem." Cô ấy nói.

Trần Khoát bất đắc dĩ, "Thật sự là bị cảm mà ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!