Buổi tự học buổi tối sau kỳ nghỉ, đừng nói là học sinh, mà ngay cả giáo viên cũng đều trong trạng thái nửa sống nửa chết.
Chương Vận Nghi đọc sách đến mức mỏi mắt, quyết định cho mắt nghỉ ngơi một chút. Vừa ngước mắt lên, cô đã lập tức nhìn thấy giáo viên Vật lý trực ban ngồi trên bục giảng, một tay chống trán, mặt mày chán chường, ngáp liên tục không ngừng.
Cô nghĩ, nếu cô có năng lực đọc suy nghĩ của người khác, thì chắc chắn giáo viên Vật lý cũng đang chửi trời chửi đất trong lòng.
Khó khăn lắm cũng chờ được đến lúc chuông hết tiết vang lên, Từ Thi Thi vứt bút xuống bàn, nói: "Chương Vận Nghi, cậu có thấy đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
Từ Thi Thi bĩu môi, đang định quay sang hỏi Thẩm Minh Duệ thì cậu ấy, dù đang ngủ gà ngủ gật, nhưng đã nhanh nhẹn nói lời từ chối trước khi cô ấy kịp mở miệng: "Chị Thi à, cứ coi như tôi bị liệt nửa người dưới đi được không?"
"Tớ sẽ trả cậu hai tệ tiền công."
"Có hai tệ thôi mà cậu muốn mua kỳ tích y học á?"
"Chắc chắn không chỉ có mỗi mình tớ muốn ăn đâu!" Từ Thi Thi giơ chân đá nhẹ vào ghế của Chương Vận Nghi, "Chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua thì xuống dưới mua."
Lúc này Thẩm Minh Duệ mới uể oải mở mắt ra.
Giờ ra chơi vốn đã ồn ào.
Ba người bọn họ dù có làm loạn cũng chẳng gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng tiếng cười đùa và những câu nói nhốn nháo của họ vẫn lẻ tẻ truyền đến tai Trần Khoát.
"Thẩm Minh Duệ, mau đi đi!"
"Chị đại, đã nói rõ là ba ván thắng hai cơ mà?"
Cuối cùng, Thẩm Minh Duệ đành phải cầm tiền, nhanh như cá chạch mà lủi ra ngoài. Tốc độ chạy của cậu ấy nhanh thật, lúc xuống cầu thang suýt nữa thì đụng phải Phí Thế Kiệt. Sau chuyến đi ăn lẩu, mối quan hệ giữa hai người họ đã trở nên thân thiết hơn trước một chút, Phí Thế Kiệt trêu: "Chạy vội thế định đi vệ sinh à?"
"Không, đi mua đồ ăn!"
Đây chính là chuyện còn quan trọng hơn cả đi vệ sinh nữa. Phí Thế Kiệt tránh đường, đợi đến khi Thẩm Minh Duệ chạy khuất rồi mới tiếp tục chậm rãi bước vào lớp, vừa đi vừa gặm cây xúc xích nướng. Mùi thơm tỏa ra khiến cả đám người trong lớp mắng ầm lên, nói cậu ấy không phải là người, thế nhưng Phí Thế Kiệt vẫn chẳng thèm để ý. Sau khi ngồi xuống, thấy Trần Khoát đang uống nước thì cậu ấy cố tình trêu chọc, đẩy nhẹ một cái.
Trước đây Trần Khoát luôn có phòng bị, hai người họ rất hay đùa như thế.
Nhưng hôm nay, anh đang không tập trung, nhất thời lơ là, khiến miệng chai bị lệch, đổ ra gần nửa chai nước, làm ướt cả áo.
Trần Khoát bực bội cực kỳ, giọng nói cũng gay gắt hơn: "Cậu bị điên à?"
Anh và Phí Thế Kiệt cũng hay chửi nhau, nhưng lúc nào giọng điệu cũng bình thản, hoặc mang ý đùa giỡn. Nếu không thật sự bị chọc giận, thì anh sẽ không cáu gắt như vậy.
Phí Thế Kiệt cũng bất ngờ vì anh không né đi.
Cậu ấy đến lớp trễ, không ai nói cho biết Trần Khoát đang khó ở. Ban đầu chỉ định đùa một chút thôi, nhưng vừa nghe anh nổi cáu, cậu ấy lập tức sững người, thậm chí còn quên luôn cả cây xúc xích đang ăn dở.
Trần Khoát vừa nói xong đã thấy hối hận, anh mím môi, giữa chân mày thoáng hiện vẻ bực bội xen lẫn tự trách. Nhưng trước mặt bạn bè, anh vẫn không đến nỗi không chịu được mất mặt, chủ động nói: "Xin lỗi."
"Cậu không sao chứ?" Phí Thế Kiệt hỏi, vừa ám chỉ áo của anh, vừa quan tâm tâm trạng của anh nữa.
Trần Khoát còn chưa kịp trả lời, thì Phí Thế Kiệt đã đưa cây xúc xích mình đang ăn dở ra, bông đùa nói: "Tôi xin lỗi, được chưa?"
"Cút." Trần Khoát bật cười, nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua vài giây rồi vụt tắt.
Cho dù có chậm chạp đến đâu, thì Phí Thế Kiệt cũng nhận ra anh có chuyện không ổn. Cậu ấy với tay sang chỗ Đới Giai mượn một gói khăn giấy đưa cho Trần Khoát lau áo, định mở miệng hỏi tiếp thì đúng lúc đó, tiếng chuông vào học chói tai đã vang lên khắp trường.
Nhưng cậu ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lén viết một mẩu giấy, đưa qua bàn Trần Khoát: [Bị mất tiền à?]
Trần Khoát không trả lời.
Phí Thế Kiệt xoa cằm, tiếp tục kiên trì: [Thế mất cái gì?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!