Chương 26: [Phần 1] “Hôm nay tâm trạng của cậu ấy cực kỳ tệ, đừng chọc vào đấy nhá.”

Tiếng cười bất ngờ của Chương Vận Nghi làm Lý Gia Việt giật mình, suýt nữa thì đã làm rơi gói tương cà trong tay.

Mặc dù cậu ấy cũng cảm thấy rất mơ hồ, không hiểu mình vừa nói gì mà khiến cô vui vẻ như vậy, nhưng nhìn thấy cô cười, tâm trạng cậu ấy cũng trở nên phấn chấn theo. Cậu ấy biết, hôm nay mình đến đây là một quyết định đúng đắn. Thừa thắng xông lên, cậu ấy vội vàng hỏi: "Không phải là cậu thích gà rán quán bên cạnh sao? Hay là tớ qua đó mua một phần cho cậu nhé?"

Ít nhiều gì thì cậu ấy cũng đã mở miệng, lúc này Chương Vận Nghi mới ngừng cười.

Có những chuyện không cần phải nói đi nói lại. Cô cảm thấy mình đã nói rõ ràng rồi, nhưng để tránh lần sau cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô đành phải tung chiêu sát thủ: "Lý Gia Việt, nếu cậu còn như thế nữa, thì tớ đành phải nhờ chị Phi giúp đỡ đấy."

"Chị Phi" mà cô nhắc đến, chính là người mà Lý Gia Việt sợ nhất trên đời, chị họ của cậu ấy, Lý Minh Phi.

Cũng vì Lý Gia Việt mà cô mới quen biết Lý Minh Phi.

Hiện tại, mặc dù Lý Minh Phi vẫn đang học đại học ở nơi khác, nhưng uy lực thì vẫn như cũ. Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Lý Gia Việt đã lập tức thay đổi: "Tớ có muốn làm phiền cậu đâu, cậu xem, cả kỳ nghỉ Quốc khánh tớ đều không đến tìm cậu, cũng không đến gần nhà cậu mà đứng đợi!"

Ông nội cô thường hay mang rau sang nhà cô, có lần nhìn thấy cậu ấy trêu chọc cô, cứ tưởng là đang bắt nạt cháu gái cưng của mình, lập tức mắng cậu ấy nguyên nửa con phố. Từ đầu đến cuối toàn là những lời nếu ở nơi công cộng thì chắc chắn bị kiểm duyệt "bíp bíp". Khi đó Lý Gia Việt bị dọa cho sững sờ, đứng ngây ra như phỗng.

"Nhưng mà cậu làm như vậy thật sự khiến tớ cảm thấy rất phiền." Cô nghiêm túc nói. "Không thể cứ mỗi lần cậu tìm tớ, tớ lại phải nhắc lại những lời này được. Hay là thế này đi, cậu bật ghi âm lên, tớ nói lại lần nữa, sau này tớ đỡ phải tốn nước bọt, cậu cứ trực tiếp mở ra nghe là được."

"Chúng ta không thể làm bạn được sao?" Lý Gia Việt hỏi, giọng đầy tổn thương.

"Tất nhiên là không rồi. Cậu thiếu người bạn là tớ sao? Cho dù cậu có thiếu, thì tớ cũng không thiếu người bạn như cậu đâu."

Chương Vận Nghi thầm cảm thán trong lòng, người vẫn là người đó, nhưng lời thoại này, kiếp trước bọn họ đã từng nói qua rồi. Cậu ấy cứ luôn mạnh miệng bảo rằng muốn làm bạn với cô, làm đồng hương, đưa ra đủ thứ lý do, chỉ còn thiếu nước nói đến chuyện kết nghĩa anh em mà thôi.

Lý Gia Việt đúng là hết cách rồi, cảm giác vô cùng chán nản. Sao nói không thích là không thích được luôn vậy? Nhưng cậu ấy nhìn cô ăn hamburger, vẫn thấy cô đáng yêu vô cùng, cảm giác thích cô chẳng hề thay đổi chút nào.

Cậu ấy có rất nhiều điều muốn nói với cô, cũng có một câu muốn hỏi: Có phải là cậu đã thích người khác rồi đúng không?

Nhưng cậu ấy không thể hỏi ra miệng được, bởi vì cậu ấy không muốn nghe câu trả lời là "đúng vậy". Cậu ấy tự an ủi mình rằng, chỉ cần không hỏi, vậy thì câu trả lời sẽ là không có.

Sau khi ăn xong hamburger và khoai tây chiên, Chương Vận Nghi lấy một chiếc túi giấy từ nhân viên cửa hàng: "Cậu không ăn gà viên phải không? Để tớ gói mang đi."

Lý Gia Việt lập tức đáp: "Tớ có ăn."

Là cô mời cậu ấy ăn, đương nhiên là cậu ấy phải ăn chứ! Thế là chưa đến ba miếng, toàn bộ gà viên đã bị cậu ấy tống hết vào miệng.

"Được rồi." Chương Vận Nghi bỏ phần combo đã mua vào túi giấy, lắc lắc cốc coca, còn lại một chút, cô cũng không muốn lãng phí, lập tức uống cạn một hơi. "Đã lên lớp 12 rồi, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện xin nghỉ nữa, học hành cho đàng hoàng đi. Sau này đừng cố tình đến tìm tớ nữa."

Lý Gia Việt miễn cưỡng nuốt miếng gà viên cuối cùng: "Vậy tình cờ gặp thì sao?"

"Tình cờ gặp cái đầu cậu ấy!" Chương Vận Nghi không nhịn được mà mắng một câu. "Hai chúng ta cũng đâu có gắn nam châm trên người đâu."

Đã nói đến mức này rồi, cho dù Lý Gia Việt có không cam lòng thế nào thì cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được. Cậu ấy đứng dậy, đi theo cô, vươn tay mở cánh cửa kính cho cô. Bây giờ nhiệt độ đã thấp hơn mấy độ so với lúc nãy, cơn gió thổi tung mái tóc cô.

Cô khẽ co người lại, đứng trên vỉa hè, vẫy tay với cậu ấy: "Trở về sớm đi."

Sau khi nói xong, cô cũng không ngoảnh đầu lại, thẳng hướng bên kia đường mà đi.

Lý Gia Việt cứ thế đứng yên trong gió, mắt dõi theo bóng lưng cô, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Mãi cho đến khi có một giọng nói vang lên phía sau, cậu ấy mới chật vật sực tỉnh khỏi thế giới riêng của mình. Nghe tiếng gọi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn sang, hóa ra là bạn học cấp hai trước đây.

"Sao lại ở đây thế?" Người bạn kia tỏ ra khó hiểu, sau đó lại chuyển sang giọng điệu chắc chắn: "Cậu đến tìm Chương Vận Nghi à?"

Lý Gia Việt không có hứng thú trò chuyện, chỉ đáp ừ một tiếng rất ngầu.

"Tôi đoán ngay mà."

Hai người hàn huyên đôi câu, nhưng trời lạnh quá, Lý Gia Việt cũng chẳng thể tiếp tục làm "hòn vọng phu" đứng mãi ở đây được. Trước khi chia tay, cậu ấy thuận miệng nói một câu: "Lần sau có rảnh thì nói chuyện tiếp, tôi đi đây, lạnh quá chịu không nổi."

Lý Gia Việt vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi bước lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!