Chương 23: [Phần 2] Đúng thật là rất ngọt.

Dường như Trần Khoát cũng không nhận ra ngay rằng đây không phải loại sữa mà anh thường uống, tâm trí anh có vẻ đang lơ đãng ở đâu đó.

Phí Thế Kiệt bị cay đến mức hít hà liên tục: "Anh Khoát, gọi nhân viên phục vụ đi, bảo họ thêm nước lẩu! Mà này, lão Vương, cậu có biết thưởng thức không thế? Lại còn thả cải thảo vào nồi lẩu cay, cậu muốn hại chết bọn tôi à?"

"Cậu đã ăn hết huyết vịt tôi gọi rồi, tôi có nói cái gì đâu?" Vương Tự Nhiên không chút khách sáo mà đáp trả.

"Lão Phì!" Thẩm Minh Duệ cũng nhanh chóng hòa vào nhóm bọn họ, hùa theo Vương Tự Nhiên gọi Phí Thế Kiệt là "lão Phì": "Ăn huyết vịt thì chấm khô mới ngon — khoan đã, viên tôm tôi vừa thả vào đâu rồi? Cục viên tôm bự chảng của tôi biến đâu mất rồi?!"

Thế là cả đám lại ầm ĩ lên, ai cũng có lý do để oán trách người khác.

Chỉ vì một miếng thịt bò mà suýt chút nữa thì đã vung tay đánh nhau.

Một lúc sau, Phí Thế Kiệt phát hiện ra nhân viên phục vụ vẫn chưa đến, bèn quay sang nhìn về phía Trần Khoát. Cậu ấy vừa ngó đầu sang đã nhìn thấy người anh em này đang chìm vào suy nghĩ, không biết đang cân nhắc chuyện quốc gia đại sự gì đó, lông mày nhíu chặt lại.

"Anh Khoát!"

"Lão Trần!!"

"Con trai!!!"

Mấy tiếng hét liên tiếp khiến cả bàn đều đồng loạt quay sang nhìn. Trần Khoát như bừng tỉnh, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn vô thức chạm phải Chương Vận Nghi ở phía đối diện. Cô cũng đang tò mò nhìn anh. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, anh lập tức rời mắt đi.

"Cậu đang nghĩ cái gì thế?" Phí Thế Kiệt khó hiểu: "Ăn lẩu mà cũng mất tập trung được, chịu cậu luôn đấy."

Trần Khoát không trả lời câu hỏi đó, chỉ lơ đãng liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục. Giờ phút này tuy đã tạm sống sót khỏi đợt cay xé họng, nhưng giọng anh cũng bị cay đến mức khàn hẳn đi. Lặng lẽ đánh lạc hướng, anh chuyển sang chủ đề khác: "Có ai muốn ăn món chính không?"

Nếu không ai muốn, thì anh sẽ gọi một bát cơm trắng. Nếu có, thì anh sẽ gọi một phần cơm chiên.

Cũng là để chuyển hướng suy nghĩ của chính mình.

Vương Tự Nhiên lườm anh một cái: "Nãy giờ cậu đang nghĩ về cái này hả?"

Thằng nhóc này đúng là có bệnh mà.

"Không được à? Động chạm gì cậu à?" Tâm trạng Trần Khoát cũng rất phức tạp, nhưng với đám bạn thân lâu năm thì chẳng cần khách sáo làm gì, nếu cần thiết thì còn có thể tẩn cho một trận cũng được.

"Cậu ăn cay nhiều quá nên phun lửa được rồi hả?" Vương Tự Nhiên bật lại.

Trần Khoát lười đôi co với cậu ấy, chỉ nhắc lại: "Có ai muốn ăn món chính không?"

Những người khác đều không có hứng thú.

Phí Thế Kiệt xua xua tay: "Ai đi ăn lẩu mà còn gọi cơm chứ, tôi ăn miến trong nồi là được rồi."

Từ Thi Thi tu hết cốc nước, vội vàng nói: "Cậu đừng có ăn hết phần của tôi đấy!"

Chương Vận Nghi cũng hơi chịu không nổi. Cay là một chuyện, mà còn cực kỳ nóng nữa. Tất nhiên là cô có thể thổi cho bớt nóng rồi ăn từ từ, nhưng gắp thịt lên rồi bỏ vào bát, thậm chí chờ chưa được một giây đã muốn mau chóng cho vào bụng ngay. Nghe Trần Khoát hỏi vậy, cô lập tức đáp: "Tớ, tớ muốn ăn ~"

Trần Khoát cuối cùng cũng nhìn cô thêm lần nữa, bình thản gật đầu: "Vậy thì tôi gọi cơm chiên nhé?"

"Được được được!"

Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, Trần Khoát nghiêng người, quét mắt một vòng rồi gọi phục vụ, thêm một phần cơm chiên. Suất cơm chiên của quán này khá lớn, đủ cho hai người ăn. Chương Vận Nghi dùng muỗng xúc một ít ra bát nhỏ, phần còn lại để anh xử lý. Cô tin với khả năng của anh, chuyện này sẽ chẳng thành vấn đề. Mấy lần gặp anh trong căng tin, bát cơm cao như ngọn núi mà anh vẫn ăn sạch sành sanh được.

"Các cậu có ai muốn nếm thử cơm chiên một chút không?"

Không ai có hứng thú ăn cả.

Anh cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cầm lấy đ ĩa bắt đầu ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!