Chương 21: [Phần 2] “Cho em một cơ hội nữa đi mà!”

Nhậm Tư Mẫn vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im bặt vài giây.

Vốn dĩ chẳng ai để ý đến điểm số của Chương Vận Nghi, nhưng bây giờ nghe vậy, ai cũng lật lại danh sách, nhìn thấy thứ hạng của cô mà sửng sốt không nói nên lời.

Trong lòng Chương Vận Nghi cũng khẽ giật thót, cái nên đến thì vẫn đến rồi!

Cô đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, nên cũng không cảm thấy quá căng thẳng. Nếu cô Triệu không gọi cô lên, thì cô còn lo lắng bất an hơn ấy chứ.

"Được rồi." Cô thu dọn bảng điểm, bình tĩnh đứng dậy, "Cô Triệu đang ở văn phòng đúng không?"

Nhậm Tư Mẫn khẽ thở dài một tiếng: "Ừ, cậu đi nhanh đi."

Cô ấy còn định dặn dò truyền thụ cho vài chiêu, chẳng hạn như thái độ nhận lỗi phải chân thành, khả năng cao là cô Triệu sẽ bỏ qua cho. Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt về, lần trước cô ấy cũng bị cô Triệu gọi lên văn phòng, cũng là vì thi không tốt, nhưng ít ra thì không tụt dốc thê thảm như Chương Vận Nghi lần này.

Nếu là chuyện khác, thì có khi Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ còn trêu đùa nói "Chị đại nhớ bảo trọng nhé".

Nhưng lúc này, bọn họ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trông chẳng khác gì một vị tráng sĩ bất đắc dĩ lên đường.

"Chị đại làm sao thế nhỉ?" Sau khi Chương Vận Nghi đi khỏi, Thẩm Minh Duệ lập tức dùng bút chọc chọc Từ Thi Thi, "Lần này cậu ấy thi còn kém hơn cả tôi, đúng là gặp quỷ mà."

Từ Thi Thi cũng vô cùng kinh ngạc.

Người ngoài có thể không biết rõ lắm, nhưng bạn bè thân thiết như bọn họ thì vô cùng rõ ràng. Trong suốt thời gian qua, kể từ khi khai giảng, Chương Vận Nghi thực sự đã cực kỳ nỗ lực. Ngày nào cũng dậy sớm học bài, học thuộc lòng từ vựng, trên lớp thì tập trung nghe giảng, ngay cả truyện tranh yêu thích cũng cất đi không đọc nữa. Nhìn cô, ai cũng thấy rõ quyết tâm "vùng lên làm lại cuộc đời".

Vậy mà, trời đất ơi, cắn răng học hành cả tháng trời, lại từ hạng 17 rớt xuống hạng 30 sao?

Đây là nỗ lực phản tác dụng à?

Đới Giai đã muốn đi qua từ sớm, nhưng lại sợ làm Chương Vận Nghi buồn hơn. Cô ấy để ý đến tình hình bên này, cuối cùng cũng cau mày đi tới, ngồi xuống ghế của Chương Vận Nghi, tham gia vào cuộc thảo luận nho nhỏ này. "Tớ đang nghĩ, có khi nào thầy cô chấm nhầm bài không?"

Từ Thi Thi cũng có suy nghĩ tương tự.

Nhưng Thẩm Minh Duệ lại lắc đầu: "Cậu nghĩ cô Triệu dễ chọc lắm à? Chắc chắn là cô đã kiểm tra ngay từ đầu rồi."

Từ khi phân ban ở năm lớp 10, cô Triệu đã là giáo viên chủ nhiệm của họ gần hai năm. Tính cách của cô ấy thế nào, cả lớp ai mà không biết chứ? Cô ấy không phải kiểu giáo viên cứ có chuyện là gọi học sinh lên ngay. Có thể nói, nếu bọn họ là một đàn gà con, thì cô Triệu chính là con gà mái mẹ luôn che chở trước mặt.

Những gì mà bọn họ có thể nghĩ đến, làm sao cô Triệu có thể không nghĩ tới chứ?

Đới Giai khẽ thì thầm: "Vậy thì rốt cuộc thì vì sao Chương Vận Nghi lại thế này..."

Ba người túm tụm lại một chỗ, vẫn không thể đoán được nguyên nhân. Vì sao Chương Vận Nghĩ đã chăm chỉ, nỗ lực hơn ngày trước rất nhiều, mà kết quả lại càng tệ đi như thế?

"Chỉ là một kỳ thi thôi mà." Từ Thi Thi nghiêm túc nói. "Ai mà chẳng có lúc sai lầm trượt dốc chứ? Có thể là lần này trạng thái của cậu ấy không tốt. Tớ chỉ lo là cô Triệu sẽ nói cậu ấy một trận, rồi tâm trạng lại trở nên buồn bã. Hiếm lắm mới có đợt nghỉ lễ Quốc khánh mà."

Thẩm Minh Duệ cũng đồng tình phụ họa: "Cũng không biết cô Triệu có bắt cậu ấy mời phụ huynh lên không nữa."

Sắp tới là ba ngày nghỉ lễ dài như thế, mà nếu chuyện này làm chị đại Chương Vận Nghi phải ở nhà khóc lóc cả ngày thì quá lãng phí rồi!

Đới Giai lại càng lo lắng hơn: "Vậy thì phải làm sao đây? Mấy cậu không thấy tháng này cậu ấy..."

Từ Thi Thi tiếp lời: "Đúng là hơi sai sai nhỉ."

Là bạn bè, cũng không phải là bọn họ không cảm thấy lo lắng. Bây giờ, sự lo lắng này càng dâng cao. Như Thẩm Minh Duệ đã nói, một lần thi kém thật sự không đáng lo. Ngay cả những học sinh giỏi luôn đứng đầu cũng không thể mãi ổn định một vị trí, quan trọng là sau này thế nào. Nếu Chương Vận Nghi vì thế mà sa sút tinh thần hoặc ngược lại, lao vào học điên cuồng, thì cả hai kết quả đều rất nguy hiểm.

Dù mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng họ tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình rơi vào bế tắc được.

"Tớ nhớ trước đây Chương Vận Nghi có nói là muốn ăn lẩu." Đới Giai cố lục lại ký ức. Không dễ gì mới nghĩ ra cách giải quyết, bởi vì ngày nào cô cũng muốn ăn đủ thứ. Nhưng khó khăn lắm cô ấy mới nhớ ra được một món thì trong trường học lại không có lẩu.

"Hay là..." Từ Thi Thi liếc mắt nhìn Thẩm Minh Duệ một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!