Cuộc trò chuyện giữa Trần Khoát và Chương Vận Nghi không khiến ai chú ý.
Mọi thứ quá đỗi bình thường, rơi vào mắt người khác cũng chỉ là vài giây tiếp xúc ngắn ngủi. Trần Khoát nhanh chóng trở về chỗ ngồi, còn Chương Vận Nghi thì tiếp tục giúp Từ Thi Thi tô màu. Xong phần đỏ, lại đến phần vàng.
Làm xong, hai bàn tay cô dính đầy bụi phấn.
Từ Thi Thi còn thê thảm hơn cả cô, áo trắng lấm lem vết phấn, nhưng khi nhìn thấy bức tranh trong trí tưởng tượng được tái hiện hoàn chỉnh trên bảng, cô ấy mới cảm nhận được sự thỏa mãn mà có lẽ chỉ bản thân mới hiểu. Cô ấy nghiêng đầu hỏi Chương Vận Nghi: "Thế nào? Có ổn không?"
"Gươm quý không bao giờ cùn!" Chương Vận Nghi không tiếc lời khen ngợi, "Chỉ tiếc là bây giờ trường mình không còn tổ chức bình chọn báo bảng nữa, chứ với trình độ của cô giáo Từ, đảm bảo sẽ hốt trọn giải nhất cho mà xem."
Từ Thi Thi bất ngờ vươn tay bóp miệng cô: "Ăn cái gì mà cái miệng ngọt thế hả?"
Sau khi Chương Vận Nghi vội vàng tránh ra, liên tục "phì phì" mấy tiếng: "Tay cậu toàn là bụi phấn cả, cậu muốn đầu độc tớ đấy à?"
"Đi, đi rửa tay nào." Từ Thi Thi khoác vai cô, kéo nhau ra khỏi lớp.
Hôm nay, chẳng có giáo viên nào vào giám sát buổi tự học tối cả, ai nấy đều đang tăng ca cắm đầu vào chấm bài, thành ra học sinh có thể tha hồ quậy phá. Cả lớp không mấy ai có thể tập trung ôn bài được. Phí Thế Kiệt kêu đói ầm lên, hỏi quanh xem có ai muốn đi siêu thị không, tiện thể mua giúp cậu ấy ít đồ. Nhưng chẳng ai thèm để ý cả. Cuối cùng, cậu ấy đành phải tự thân vận động, lục túi thấy vẫn còn đủ tiền lẻ, lập tức đứng dậy rời khỏi lớp.
Chưa đi đến cầu thang, phía sau lại chợt có tiếng bước chân.
"Chờ tôi." Là giọng của Trần Khoát.
Phí Thế Kiệt quay đầu nhìn lại: "Cậu cũng đi siêu thị hả? Sao lúc nãy không nói gì thế!"
Cậu ấy vừa định há miệng nhờ Trần Khoát mua hộ vài thứ, ai ngờ tên nhóc con mặt lạnh vô tình này còn chưa kịp nghe đã lạnh lùng dập tắt hy vọng: "Đừng có mơ."
"...." Phí Thế Kiệt nghiến răng chửi thầm một câu.
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang. Siêu thị nằm ngay gần khu giảng đường, rất tiện lợi cho học sinh, nên chưa đầy một phút đã tới nơi. Sắp đến kỳ nghỉ, ai nấy đều háo hức, biểu hiện rõ nhất là hôm nay siêu thị đông hơn hẳn bình thường.
Phí Thế Kiệt thoăn thoắt luồn lách giữa các kệ hàng.
Mới vài chục giây ngắn ngủi, trên tay cậu ấy đã có một túi mực khô và mấy gói kẹo dẻo.
Vừa quay đầu lại, thấy Trần Khoát vẫn tay không đứng trước quầy đồ ăn vặt, cau mày suy tư gì đó.
"Cậu không phải đi mua nước à?" Phí Thế Kiệt dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi.
Trần Khoát không phải là kiểu người quá thích đồ ăn vặt, mỗi lần ghé siêu thị thường chỉ để mua nước hoặc sữa, cùng lắm là thêm một gói bánh quy soda lót dạ cho đỡ đói mà thôi.
Nhưng hôm nay anh đến đây không phải để mua nước.
Chỉ là lúc lấy tài liệu trong hộc bàn, vô tình chạm vào gói thịt bò khô Chương Vận Nghi đưa, anh mới sực nhớ ra, cô đã cho anh không ít đồ ăn, nào là gói mì giòn nhỏ, hạt dẻ rang, cà phê hòa tan, rồi cả bịch thịt bò khô này nữa.
Anh nghĩ, mình cũng nên đáp lại cô chút gì đó, nhưng lại không biết mua gì cho phù hợp. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định chọn thứ dễ mua nhất, một loại đồ uống nào đó.
Không trả lời câu hỏi của Phí Thế Kiệt, anh rẽ sang kệ bên cạnh đang trưng bày đủ loại nước giải khát.
Anh không nhớ hồi đầu năm học, khi mời cả nhóm uống nước, cô đã chọn loại nào. Nghĩ một chút, anh nghiêng đầu hỏi Phí Thế Kiệt đang đứng bên cạnh: "Con gái lớp mình hay thích uống loại nào?"
Phí Thế Kiệt ngơ ngác: "Hả?"
Cậu ấy định thần lại, lập tức dò hỏi: "Cậu mua cho ai đấy? Có chuyện gì thế?"
Trần Khoát thấy cậu ấy quá lắm lời: "Bọn họ thích uống loại gì?"
Phí Thế Kiệt cũng nhìn theo hướng mắt anh, rồi nhún vai: "Làm sao mà tôi biết được... Chắc nước chanh gì đó nhỉ."
Thế thì nước chanh vậy. Trần Khoát cũng cảm thấy nước chanh và Coca là hai lựa chọn an toàn nhất, lập tức lấy hai chai nước chanh, hai chai Coca. Sau đó, lương tâm mới trỗi dậy, anh nhớ đến Phí Thế Kiệt: "Cậu cũng chọn một chai đi, tôi trả luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!