Chương 12: Thằng nhóc này bị điên à?!

Tiếng ho kịch liệt như kinh thiên động địa của Trần Khoát vang dội khắp rạp, cũng khiến mấy người phía trước giật mình liên tiếp quay đầu lại nhìn.

Anh vẫn rất có ý tứ, giơ cánh tay che miệng, nhưng từ mặt đến cổ đều đã đỏ bừng, trông vô cùng chật vật.

Cơ thể phản ứng trước cả ý thức, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Trần Khoát đã thành thật nhận lấy tờ khăn giấy. Mùi hương ngọt ngào của trái cây nhàn nhạt phảng phất quanh mũi, cuối cùng anh mới hồi phục tinh thần, đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương giật giật đau đớn.

Sao lại gặp cô nữa rồi?

Sao lại đụng trúng cô lần nữa rồi? Dây dưa mãi không xong à?

Cổ họng anh vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, giọng nói hơi khàn khàn: "... Tôi không sao cả."

Thế nhưng, bàn tay lại vô thức siết chặt tờ khăn giấy kia, lực rất mạnh, đến mức khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Chuyện đi xem phim này, thật sự là một kế hoạch bất ngờ.

Trần Khoát hẹn Vương Tự Nhiên gặp mặt không chỉ để trao đổi tài liệu học tập mà còn tính đi quán cà phê internet gần trung tâm thương mại để chơi game. Hai người đều là học sinh giỏi, nhưng cũng là những chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, không thể nào ngoài học hành ra lại chẳng có chút thú vui nào được.

Trong khoản chơi game này thì Phí Thế Kiệt khó mà hòa nhập với họ được.

Phí Thế Kiệt nghiện CF, trong khi Trần Khoát và Vương Tự Nhiên lại là fan cứng của Dota. Hai người họ dự định sẽ vào quán cafe internet chơi hai tiếng, không ai ngờ rằng lúc đi ăn, cặp đôi ngồi bàn bên cạnh lại đột nhiên có việc gấp, lập tức hào phóng tặng cho bọn họ hai cái vé xem phim. Nhiệt tình không thể chối từ.

Vậy là đi chơi game hay đi xem phim đây?

Trần Khoát không có ý kiến gì, thế nào cũng được, còn Vương Tự Nhiên sau khi đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng quyết định đi lên rạp chiếu phim, dù gì thì vé cũng đã cầm rồi, hơn nữa còn là do người khác bỏ tiền mua, không thể để lãng phí được.

Nhưng nếu biết sẽ đụng trúng Chương Vận Nghi trong rạp, thì hai mươi phút trước, Trần Khoát nhất định sẽ không chút do dự mà chọn đi chơi game. Bây giờ thì hối hận rồi, vô cùng hối hận.

Nghe thấy tiếng động, Vương Tự Nhiên tò mò nhìn sang, hỏi Trần Khoát: "Bạn học của cậu à? Sao trùng hợp vậy?"

Đi xem phim thôi mà cũng gặp được bạn học, lại còn có thể ngồi cùng hàng ghế, đúng là có duyên ghê.

Phim vẫn chưa chính thức bắt đầu chiếu, Chương Vận Nghi chủ động chào hỏi với Vương Tự Nhiên: "Đúng vậy, bọn tớ học cùng một lớp. Hai cậu cũng đi xem phim à?"

Thành phố Giang Châu này tuyệt đối không phải là một thành phố nhỏ, vậy mà sau giờ tan học, cô và ông chủ lại có thể liên tiếp tình cờ gặp mặt, đây chẳng phải là duyên phận sao?

"Bọn tôi vốn không định xem." Vương Tự Nhiên nhiệt tình hơn Trần Khoát nhiều, nghiêng người nói chuyện với cô, "Hai đứa bọn tôi đi ăn, vô tình gặp được một cặp tình nhân, bọn họ có việc nên cho bọn tớ vé xem phim."

"Sao tớ lại chẳng bao giờ gặp được chuyện may như thế này chứ? Hai cậu may mắn thật đấy." Chương Vận Nghi cười, đưa hộp bắp rang qua. "Cái này ngon lắm, vị caramel."

Hơi thở của Trần Khoát đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn, cảm ơn."

"Cậu ấy không ăn thì tôi ăn!"

Vương Tự Nhiên duỗi tay, chẳng hề khách sáo mà bốc ngay một nắm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa tò mò hỏi: "Sao cậu lại đi xem phim một mình thế?"

Mặc dù Chương Vận Nghi cảm thấy đi xem phim một mình cũng rất bình thường, nhưng vẫn cười giải thích: "Tớ đến đây ăn cơm với bạn, nhưng mà cậu ấy có việc nên về trước rồi. Dù sao thì vẫn còn sớm nên tớ tiện thể xem phim luôn."

Câu này cũng không hẳn là nói dối. Rốt cuộc thì cô với họ cũng không thân, không cần thiết phải nói rõ từng câu từng chữ. Hơn nữa, đối phương cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi.

"Đúng là trùng hợp thật." Lúc này Vương Tự Nhiên mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu, vừa nhai bắp rang vừa nói: "Tôi là Vương Tự Nhiên, "Tự" trong "trình tự", "Nhiên" trong "sau đó". Tôi học ở Trường Trung học số 2, trước đây từng là hàng xóm kiêm bạn học tiểu học của Trần Khoát. Sau này nhà tôi chuyển đi, nên cấp hai cũng không học ở khu này nữa."

Cậu ấy không phải là đối tác của Trần Khoát, nhưng quan hệ của hai người hẳn là rất tốt. Cô vừa mới vào công ty không được bao lâu đã tham gia tiệc tất niên, lúc đó Vương Tự Nhiên cũng đến, với tư cách là bạn thân của Trần Khoát.

Phí Thế Kiệt cũng đã từng tán gẫu với cô, nói Vương Tự Nhiên giỏi lắm, hồi đại học giành được học bổng toàn phần đi du học nước ngoài, vừa về nước đã lập tức có ngay lời mời từ các trường đại học hàng đầu.

"Tớ là Chương Vận Nghi, "Chương" trong "lập chương", "Vận" trong "âm vận"." Chương Vận Nghi mỉm cười, "Còn "Nghi" là trong "IKEA" ấy."

Trần Khoát: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!