Chương 114: [Thế giới song song] “Nhớ ra trước đây cậu là ngôi sao rồi.”

Một tiếng trước, giám đốc đã thông báo trong nhóm bọn họ rằng 6 giờ rưỡi mọi người sẽ ăn tối ở nhà hàng Trung Hoa ở tầng một khách sạn, là do ông chủ mời. Cả đám đồng nghiệp đều reo hò vui vẻ. Cô ngẩn ngơ nhìn vào màn hình, trực giác mách bảo cô rằng anh chẳng phải đến đây để đi công tác đâu.

Quay lại giao diện trò chuyện với anh.

Tin nhắn vẫn dừng ở dòng [Được, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.] của anh, kèm theo biểu cảm cô lễ phép trả lời.

Bất chợt, cô có cả tá câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Thật ra trong khoảng thời gian qua, họ đều ngầm hiểu với nhau. Cô tưởng cả hai đều đủ ăn ý để quay về vị trí ban đầu, nhưng bây giờ xem ra, anh chẳng hề có ý định như vậy.

"Chương Vận Nghi, dậy đi nào."

Đồng nghiệp đang soi gương trang điểm lại, tô son xong, thò đầu ra gọi cô.

"Tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, không xuống đâu." Đèn bàn cạnh giường cô không bật, như thể cô đang ở trong không gian nửa sáng nửa tối. Cô ôm gối, mái tóc dài mềm mại che khuất biểu cảm trên mặt, cũng giấu luôn tâm trạng nặng nề của cô.

Anh đúng thật là tình huống khó xử nhất mà cô từng gặp.

Rõ ràng là nên thẳng thừng từ chối không chút do dự, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, lòng cô lại rối như tơ vò.

Đặc biệt là lần gặp dưới tòa nhà công ty kia.

Anh ngồi trong xe, cô đứng bên ngoài, cách nhau một khoảng, cô chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng vẫn sững người.

"Có cần tôi pha thêm cốc thuốc cho cậu không?" Đồng nghiệp bước tới, quan tâm hỏi.

Mấy ngày nay họ ở chung phòng, quan hệ đã thân thiết hơn trước.

"Vậy thì được rồi." Đồng nghiệp đổi đôi dép lê thoải mái. "Tôi xuống trước đây."

Ai ngờ còn chưa bước tới cửa, lại bị giọng nói ngập ngừng gọi lại. "… Hay là, cậu đợi tôi chút nhé?"

Đồng nghiệp dở khóc dở cười. "Ừ, được thôi."

Chương Vận Nghi vén chăn xuống giường, nhanh chóng súc miệng, dùng kẹp tóc kẹp gọn mái tóc dài lại, cầm điện thoại và thẻ phòng, cùng đồng nghiệp xuống thang máy. Chưa đến cửa nhà hàng, bước chân cô đã vô thức chậm lại.

Trần Khoát đang trò chuyện với hai giám đốc phòng ban.

Có vẻ như anh đến rất vội vàng, không mang áo mỏng, vẫn mặc áo hoodie. Chắc là cảm thấy nóng, nên anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay gầy nhưng rắn rỏi.

Như cảm nhận được gì đó, anh lơ đãng nhìn về phía cô, ánh mắt dừng lại.

Ngoài Chương Vận Nghi và đồng nghiệp cùng phòng ra, thì vài nhân viên khác đều dừng lại chào "Ông chủ" hoặc "Tổng giám đốc Trần". Anh gật đầu đáp lại từng người, không nói gì cả.

Khi Chương Vận Nghi bước tới, anh cố gắng kiềm chế hết mức, chỉ khẽ quan sát sắc mặt cô rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nghe giám đốc nói, bộ dạng trông rất nghiêm túc.

"Tổng giám đốc Trần." Cô cùng đồng nghiệp chào anh.

Anh "ừm" một tiếng.

Anh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa, chỉ đến khi cô đi qua được vài phút, giám đốc thấy anh không đáp lại, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, mới dò hỏi: "Tổng giám đốc Trần, thế nào ạ?"

"Đều được cả."

"Đã khỏe hơn rồi." Cô cười đáp, cảm thấy khát, nên cầm cốc uống một ngụm nước ép.

Trần Khoát ngồi bàn khác cùng mấy giám đốc, cách đó không xa.

Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua đám người, dừng trên bóng lưng cô.

Khẩu vị của Chương Vận Nghi không tốt lắm. Nghe đồng nghiệp bàn về lịch trình hôm nay, cô cũng cười theo, tiếc nuối nói: "Hôm qua không nên xuống nước mới phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!