Chương 113: [Thế giới song song] Điều gì là đúng, điều gì là sai

Ngoại trừ người già, yếu, bệnh tật ra, thì Trần Khoát hiếm khi để ý đến người lạ, càng chẳng muốn nói chuyện sâu hơn. Nhưng có lẽ tối nay sẽ là ngoại lệ.

Bởi vì con phố này chỉ có hai chiếc xe của họ là sáng đèn, và vì cả hai đều tình cờ đi ngang qua đây.

Không biết từ lúc nào, họ đã bắt đầu trò chuyện linh tinh.

Nhưng vào một tối Lễ Tình Nhân như thế này, khắp nơi đều toát lên vẻ thất bại. Hiển nhiên là gặp trắc trở trong tình cảm, nên càng có nhiều điểm chung để nói hơn.

Người đàn ông trẻ tuổi tựa vào cửa xe, nhai viên kẹo trong miệng kêu giòn tan. Có lẽ là hơi lạnh, nên cậu ấy ôm tay để sưởi ấm. "Ai quen tôi cũng biết tôi thích cô ấy đến mức nào. Trước đây cô ấy cũng khá thích tôi."

Trần Khoát lặng lẽ lắng nghe. Anh là một người nghe rất tốt, mang lại cho người ta cảm giác đáng tin cậy.

"Thật đấy, không lừa anh đâu!" Người đàn ông trẻ tuổi nhớ lại những chi tiết ngọt ngào ngày xưa, mắt ánh lên vẻ hoài niệm. "Cô ấy bảo thích kiểu người như tôi, hài hước, nói nhiều, cô ấy thấy thú vị lắm."

Trần Khoát nghĩ, nói nhiều mà cũng tính là một lời khen à?

"Thế sao lại chia tay?" Anh hỏi.

Người đàn ông trẻ tuổi thở dài buồn bã, nhưng rõ ràng là có vài chuyện, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cậu ấy tức điên lên. "Bởi vì trên đời này lắm kẻ mặt dày quá!"

Mắng vài câu xong, cậu ấy lại nhìn Trần Khoát, tò mò hỏi: "Còn anh thì sao?"

Trần Khoát im lặng, không biết trả lời thế nào. Đây là lần đầu anh rơi vào trạng thái cảm xúc này – trằn trọc, bồn chồn, cáu kỉnh. Anh biết rõ mình đang không lý trí, không tỉnh táo, nhưng ý thức và hành động lại luôn trái ngược nhau. Anh bị giằng xé dữ dội.

"Cứ nói đi." Người đàn ông trẻ tuổi khuyến khích anh. "Anh xem, chúng ta cũng chẳng quen biết nhau, tối nay gặp mặt, sau này chắc chẳng gặp lại đâu. Kể tôi nghe đi, không sao đâu!"

Trần Khoát nghĩ ngợi, cũng đúng ha.

Anh cố sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối rắm của mình, chậm rãi nói: "Chúng tôi là bạn học, bây giờ làm cùng công ty."

"Tuyệt thế còn gì!" Người đàn ông trẻ tuổi nói. "Ngày nào cũng gặp, lại còn là bạn học, duyên phận là đây chứ đâu!"

"Tôi không chắc là đúng hay sai."

Nói được vài câu này đã là giới hạn của anh rồi. Đó mới là vấn đề cốt lõi – đúng hay sai? Nếu tiến tới mà khiến cô bất an, thậm chí là làm đảo lộn cuộc sống của cô, thì đó là sai. Anh không thể vì chút ích kỷ mà khiến cuộc sống người khác rối tung lên được.

Nếu là thời đại học, hay thậm chí la cấp ba, có lẽ là anh sẽ chẳng do dự như thế này đâu.

Câu này với người đàn ông trẻ tuổi nghe có vẻ sâu xa, mơ hồ. "Ồ, công ty anh không cho nhân viên yêu nhau à?"

Trần Khoát cười khẽ, không đáp.

Điện thoại của người đàn ông trẻ tuổi reo lên, cậu ấy tắt đi, đứng thẳng người. "Tôi phải đi đây."

"Ừ."

Đi được vài bước, người đàn ông trẻ tuổi dừng lại trước chiếc SUV đen, hét to: "Anh bạn à, chỉ là một công việc vớ vẩn thôi mà, nghỉ quách đi cho xong!"

Trần Khoát câm nín, giơ tay vẫy vẫy. Chẳng mấy chốc, cả con phố chỉ còn lại đèn xe của anh là vẫn còn sáng. Anh ngẩng lên nhìn bầu trời đêm cô đơn, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, chậm rãi rời đi.

Chương Vận Nghi gần như lăn qua lăn lại cả đêm, không ngủ nổi! Bị câu chuyện kinh dị của Từ Thi Thi dọa sợ, nhưng cô không phải người chậm chạp. Trước đó, khi anh mua cà phê cho cô, cô đã cảm thấy là lạ rồi mà không nói rõ ra được. Bởi vì lý do của anh rất hợp lý – lần trước Americano anh uống là do cô trả, bây giờ anh chỉ trả lại thôi.

Cô thật sự bị Từ Thi Thi nói trúng, mất ngủ kinh khủng, rảnh rỗi lại lật tung tin nhắn nhóm lớp mấy ngày gần đây. Đúng như lời Từ Thi Thi, cứ hễ khi nào cô xuất hiện trong nhóm, thì anh cũng sẽ lên tiếng. Trùng hợp sao nổi trời??

Cả đêm cộng lại còn chưa ngủ được ba tiếng, cô uể oải bò dậy, gọi xe đến công ty.

Ở trên xe, cô do dự nhắn tin cho Đới Giai: [Giai, hỏi cậu chuyện này nhé?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!