Trên bàn làm việc có thêm một phần bữa sáng, là đồng nghiệp bàn bên mua cho cô – sữa đậu nóng hổi và xíu mại. Cô như được hồi sinh, chưa kịp trò chuyện vài câu thì điện thoại đã reo lên. Một số lạ trong thành phố gọi đến. Cô bắt máy, đầu bên kia là nhân viên giao hàng, bảo đã đến quầy lễ tân công ty, có bó hoa cần cô ký nhận.
Cô ngẩn ra, chợt nhớ hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Đặt cốc giấy xuống, cô nghi ngờ bước ra ngoài, trong lòng đã đoán được phần nào. Quả nhiên, khi nhận bó hoa từ tay người giao hàng, cô tiện tay mở tấm thiệp nhỏ ra, chỉ vỏn vẹn một câu –
[Lễ Tình Nhân vui vẻ, Giang.]
Cô gái ở lễ tân ôm cốc sứ cười trêu: "Mới sáng sớm đã được nhận hoa, chắc là hôm nay sẽ ngọt ngào lắm đây."
"Là cậu nói đấy nhé!" Cô gái lễ tân cúi xuống lục lọi. "Để tôi tìm cái cốc không dùng để làm bình cắm hoa của cậu nào!"
Chương Vận Nghi bật cười, ôm bó hoa này, vừa cúi đầu ngửi vừa đi vào trong. Ở hành lang, cô chạm mặt Trần Khoát đang cầm cốc. Trông như anh ngủ không được ngon lắm, tinh thần hơi uể oải. Làm ông chủ kiếm được nhiều tiền, chắc là áp lực cũng không nhỏ nhỉ.
Trần Khoát nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay cô, nét mặt thoáng hiện lên vẻ trống rỗng vài giây.
Anh cũng biết đại khái là cô đang tìm hiểu, tiếp xúc với đối tượng xem mắt, chính là người đàn ông đã ăn tối với cô hôm đó.
Mấy ngày nay, anh ấy đã đến đón cô hai lần.
Một lần là vào ngày đi làm lại, và một lần nữa là ngày hôm kia.
"Lễ Tình Nhân vui vẻ nha ~" Chương Vận Nghi chủ động chào anh.
Trần Khoát sực tỉnh. "Hóa ra hôm nay là Lễ Tình Nhân à."
Anh gật đầu như đang suy tư gì đó. "Tôi chẳng để ý bao giờ."
"Thôi tớ về chỗ đây." Chương Vận Nghi cười với anh một cái, rồi ôm bó hoa nhẹ nhàng bước về bàn làm việc.
Thỉnh thoảng có đồng nghiệp nhìn thấy, còn xuýt xoa: "Bó hoa đẹp quá đi mất!" hay là "Chắc là Mercedes trắng tặng đúng không he he he". Trần Khoát đứng tại chỗ một lúc, rồi quay về văn phòng. Chẳng bao lâu sau, Phí Thế Kiệt đã bước vào, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy anh đang ngả đầu trên sofa, một tay che mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội cáu kỉnh, cậu ấy tiện miệng hỏi: "Lại làm sao nữa vậy?"
Trần Khoát mắt điếc tai ngơ.
Phí Thế Kiệt đành phải ngồi lên tay vịn sofa, hơi cứng, đổi chỗ, tháo phi tiêu trên bảng xuống, không để ý mà chơi. "Đã xem tin nhắn trong nhóm chưa? Tôi với lão Vương đang tính tối nay đi đâu quẩy đây."
"Tùy cậu." Người ngồi trên sofa phun ra hai chữ.
"Chắc là mấy nhà hàng tử tế trong thành phố đều đã đông kín người rồi." Phí Thế Kiệt ghen tị đến méo mặt. "Hay là đến nhà tôi đi? Tôi bảo dì giúp việc làm ít cơm nhà, ba đứa mình như năm ngoái, ăn xong rồi đánh game."
"Tùy cậu."
"Nhưng mà lão Vương đòi uống rượu, cậu lấy hay là tôi lấy đây?"
"Tùy cậu."
Phí Thế Kiệt liếc mắt nhìn anh một cái, thăm dò. "Cậu đưa hết tiền của cậu cho tôi nhé?"
"Cút."
…
Một buổi sáng, Chương Vận Nghi nhận ba bó hoa. Cô không định mang về nhà, mà giờ nghỉ trưa đã tháo ra, chia lẻ cho đồng nghiệp. Trần Khoát ăn trưa bên ngoài về, đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy bình hoa cắm vài cành, lại nhìn thêm vài lần nữa.
Sau khi trở về văn phòng, anh dặn cấp dưới, nếu hôm nay là Lễ Tình Nhân, thì anh sẽ mời trà chiều.
Buổi chiều, cả công ty vô cùng náo nhiệt rộn ràng. Chương Vận Nghi ăn no căng, "mượn" vài tấm ảnh từ đồng nghiệp bên cạnh, vui vẻ đăng lên trang cá nhân –
[Vui quá! [Tung hoa][Tung hoa][Tung hoa]]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!