Chương 111: [Thế giới song song] “Cứ yêu rồi tính sau.”

Mùng bốn Tết.

Chương Vận Nghi tỉnh dậy trong tiếng đập cửa uỳnh uỳnh của Doãn Văn Đan, nhìn trần nhà, nhớ ra hôm nay chính là lần xem mắt cuối cùng trong đời mình. Vẫn chẳng có hứng thú gì cả, nhưng đã hứa là sẽ đi rồi thì không thể qua loa cho xong được.

Như một quy trình bài bản, cô rời khỏi giường, đi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, ra khỏi nhà.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, dọc đường đi nhìn ai cũng thấy đang rạng rỡ nụ cười. Cô đành cố phải gắng gượng tinh thần. Xe gọi qua ứng dụng đã đợi sẵn bên đường rồi, cô vốn định tự lái xe đi, nhưng nghĩ đến việc ăn tối xong còn đi xem phim, nên đành phải thôi.

Đối phương có vẻ rất có thành ý, hẹn ăn ở một nhà hàng có cảnh sắc nổi tiếng ở Giang Châu, không nằm trong trung tâm thương mại. Dịp cuối năm, đặt trước cả tháng chưa chắc đã có chỗ. Vì vậy, cô cũng muốn nghiêm túc một chút.

Nhìn khung cảnh quen thuộc đang lùi lại ngoài cửa sổ, trong lòng cô lại bình lặng lạ thường.

Trần Khoát thấy năm nay đặc biệt yên tĩnh. Từ trước Tết đến giờ, anh không còn nghe thấy bố mẹ nói bóng gió nói xa nói gần nữa. Những bữa ăn gia đình không thể từ chối, anh đã chuẩn bị tinh thần đối phó, nhưng từ lúc vào phòng riêng đến giờ, chẳng ai nói câu nào khiến anh cảm thấy phiền lòng. Điều này khiến anh vô cùng bất ngờ.

Anh giãn mày, thầm nghĩ, chính sách không thỏa hiệp của mình đã đúng rồi. Có vẻ như bố mẹ và họ hàng nhà anh đã từ bỏ anh rồi.

Tốt thật.

Mễ Hinh dẫn chồng sắp cưới khoan thai đến muộn, trong phòng riêng rất nóng nực. Cô ấy cởi áo khoác ra định treo lên, đúng lúc đứng ngay sau lưng Trần Khoát. Nghe mẹ cứ càm ràm cô ấy dậy trễ, cô ấy bèn vội giải thích: "Con dậy sớm lắm nhé! Vừa gặp được người quen ở sảnh, nói chuyện vài câu nên mới đến chậm thôi. Mẹ đừng lôi chuyện thức khuya ra nói nữa được không!"

"À đúng rồi." Cô ấy liếc mắt nhìn thấy Trần Khoát đang nghịch điện thoại, lướt qua, hình như là nhóm WeChat. Cô ấy đá nhẹ chân ghế anh. "Nói ra thì cũng là người quen của anh đấy, Chương Vận Nghi, cũng trùng hợp thật."

Trần Khoát ngừng lướt tin nhắn, ngón tay khựng lại trên màn hình. "Ai cơ?"

"Chương Vận Nghi chứ ai." Mễ Hinh kéo chồng sắp cưới ngồi xuống ghế trống cạnh anh. "Cậu ấy đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nghe chị Giai nói là đang làm ở công ty anh hả?"

"Ừ."

"Thế —"

Mễ Hinh định moi thêm vài câu, nhưng Trần Khoát lại đột ngột đứng dậy, cắt ngang lời cô ấy định nói. Anh cầm điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh. "Anh ra ngoài gọi điện thoại một chút."

Nói xong, anh nhấc chân bước ra ngoài, đi đến hành lang. Nhà hàng bố trí cảnh sắc rất tinh tế, tính riêng tư tốt, không gian yên tĩnh. Anh vịn cầu thang đi xuống, vô tình đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng xác định được cái bàn gần cửa sổ, bên ngọn núi giả và dòng nước chảy róc rách.

Và cũng nhìn thấy được, cô đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện.

Chương Vận Nghi thầm cảm thán trong lòng, anh chàng họ Giang này chắc là rất xem trọng buổi xem mắt này. Trên WeChat, anh ấy nói chuyện rất nhạt nhẽo, đôi lúc cô còn nghĩ đối phương là cái máy nữa. 8 giờ sáng nhắn tin chào buổi sáng, 12 giờ trưa nhắn tin hỏi đã ăn chưa, 9 giờ tối nhắn tin chúc ngủ ngon.

Đến khi gặp mặt, cô mới phát hiện chắc hẳn là anh ấy rất bận rộn, nói không chừng là đã đặt ba cái báo thức trên điện thoại cũng nên.

Nghĩ đến đây, cô nhịn không nổi mà bật cười.

Giang Giai không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ biết bận rộn không ngừng rót nước cho cô. Anh ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng. Với chuyện xem mắt, anh ấy không phản đối nhưng cũng chẳng có hứng thú gì. Đã gặp nhiều người rồi, chuyện này như trở thành công việc thường ngày, dần chẳng phân biệt được đâu là thiện cảm, đâu là vô cảm nữa.

Cho đến khi anh ấy nhìn thấy ảnh của Chương Vận Nghi.

Rất đời thường, thậm chí là còn hơi mờ ảo, cô ngồi nghiêng chơi điện thoại, chỉ thấy được một bên mặt.

Anh ấy tra tên cô, xem trên Weibo, phát hiện cô từng là diễn viên, ảnh trên mạng đầy đủ hơn. Sau đó khi trò chuyện với cô, lần nào anh ấy cũng đều cân nhắc từng lời từng chữ. Anh ấy nghĩ, mình cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.

Trần Khoát lặng lẽ nhìn một lúc, điện thoại rung lên, là tin nhắn giục giã từ Mễ Hinh: [Đã dọn món rồi! Đói chết mất! Nhanh lên!]

Anh lặng lẽ xoay người quay về phòng riêng.

Suốt bữa ăn, anh đều không mở miệng nói một lời nào. Họ hàng đều đã quen rồi, có anh hay không thì bữa ăn cũng chẳng khác biệt gì lắm. Lúc kết thúc, anh vẫn như mọi khi, đi cuối cùng. Khi xuống cầu thang, anh không tự chủ được mà liếc mắt nhìn về phía bàn đó. Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, có vẻ như khách vừa mới rời đi không được bao lâu.

Trần Khoát từ chối bữa ăn tối, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, chẳng rõ là gì nữa.

Mễ Hinh đứng bên cạnh xe, thấy mặt anh đen xì như vừa bị ai cướp mất tiền vậy, "Bọn em không lái xe, đi xe anh, anh chở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!