Chương 44: Vị Kiếm Quân này không thích tới gần người khác

Từ xa có con thuyền rẽ sóng lao đến, thực ra, cho dù là xe phượng của ta hay là thuyền của Tạ Như Tịch đều không đi qua được Linh Hải này.

Muốn đến Lý Ngư Châu, chỉ có thể ngồi thuyền đặc chế của Lý Ngư Châu.

Ta và Dung cô ngồi một bên, tránh tiếp xúc với bọn họ.

Dung cô khó hiểu, ta giải thích: "Vị Kiếm Quân này không thích tới gần người khác."

Linh Hải nhìn xa thì có vẻ nhỏ, nhưng ngồi trên mặt biển mới biết lớn cỡ nào.

Thuyền đi khá chậm, sắc trời cũng về chiều.

Tạ Như Tịch ngồi ở mép thuyền, gương mặt như nhuộm màu hoàng hôn, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

Ta cũng cảm nhận được khí lạnh thấu xương truyền từ lòng bàn chân đến.

Ta không kịp rút Ngọc Long kiếm, trực tiếp đánh vào người Dung cô và các thị nữ, đẩy bọn họ lên trên boong tàu.

Vị trí dưới chân ta đến đuôi thuyền nứt ra, boong tàu đứt gãy, ta rơi thẳng xuống biển.

Bầu trời đã chuyển dần sang màu đen, hòa cùng với màu mặt biển, từng đợt sóng đánh lên cao.

Ta không phản ứng kịp, lại cảm nhận được phía dưới có mùi tanh hôi.

Ta bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân ảnh màu đen thuấn di đến trước mặt ta, cúi người muốn kéo ta lên.

Ta thầm nghĩ, nếu đổi lại là Tạ Như Tịch rớt xuống, rất có thể ta sẽ đi tới đạp thêm một cước.

Suy bụng ta ra bụng người, ta nghĩ hắn cũng chưa chắc có thiện ý như vậy.

Dưới chân ta giẫm phải một ván gỗ rụng xuống, ta nhân cơ hội lấy đà, rút Ngọc Long kiếm ra, bò lên phần thuyền chưa bị tổn hại.

Dung cô lập tức tiến lên, kéo ta vào chỗ an toàn.

Người của Tiên Minh đã dùng linh lực ổn định lại chiếc thuyền rách nát.

Ta quay đầu, phát hiện Tạ Như Tịch vẫn đang ngồi ở chỗ boong tàu đứt gãy, duy trì tư thế nghiêng nửa người về trước, cả người như sắp rơi xuống, còn ta thì vừa bò từ bên cạnh hắn đi lên.

Ta hơi buồn cười, nếu thật sự Tạ Như Tịch muốn cứu ta thì sao một Kiếm Quân như hắn lại không rút kiếm ra, sao lại dùng cách yếu ớt như một người phàm vậy?

Đến trước mặt hắn, ta phát hiện ra mùi hôi thối kia đến từ một con rắn, thân hình to lớn, vảy trên người đã sắp nhuộm thành màu đỏ, đang uốn éo vặn mình, có lẽ con rắn độc này phải có đạo hạnh trăm năm.

Cuồng phong gào thét, sóng biển dập dềnh.

Ngay cả người Tiên Minh tụ linh lực cũng không thể trụ vững con thuyền.

Tạ Như Tịch thu hồi tay lại, nắm lấy chuôi Như Tịch kiếm, gió thổi qua vạt áo của hắn.

Con rắn độc kia không có linh trí, chỉ là bản tính khát máu, vừa bỏ qua một con mồi là ta nên nó càng thêm cuồng bạo, nó lao về phía Tạ Như Tịch định cắn hắn.

Một tiếng rất khẽ vang lên, Như Tịch kiếm ra khỏi vỏ.

Ta mở to mắt, nhìn hắn đạp gió mà lên, kiếm thứ nhất chém hỏng mắt rắn, kiếm thứ hai chặt bỏ răng nanh, kiếm thứ ba, chém vào chỗ bảy tấc.

Ba kiếm hoàn tất, kiếm trở về vỏ.

Quả nhiên là Kiếm Quân đứng đầu tu chân giới.

Một con rắn độc tu trăm năm, lại cứ như thế chìm vào trong Linh Hải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!