Chương 3: Trừng Phạt

Phó Diễm dùng sức mở trừng to mắt, nhìn xung quanh, không nghĩ tới đoàn ánh sáng kia thế nhưng chậm rãi tiêu tán đi.

Nàng quay đầu nhìn lại vào sân, lướt qua Ngưu Thúy Hoa, đột nhiên xuyên thấu qua quần áo của bà ta, thấy trong ngực bà ta có một cái khăn tay, bên trên thêu mấy đóa hoa mai, còn có một chữ "Mai".

Bàng hoàng... đây hẳn là nhìn xuyên thấu đi! Phó Diễm chấn kinh rồi.

Nhưng hiện tại không có thời gian cho nàng khiếp sợ, nàng nhanh chóng lặng lẽ ra kéo áo Vương Thục Mai mà thì thầm, ý bảo nàng xem kĩ ngực Ngưu Thúy Hoa.

Không hổ là mẹ con, Vương Thục Mai ngay lập tức phát hiện, tiến đến, túm xiêm y Ngưu Thúy Hoa, cấp tốc lấy ra một cái khăn tay. Mọi người thấy vậy ồ lên, là một cái khăn thêu tú hoa tinh xảo. 

Đây sẽ không phải chính là đồ cưới của nàng chứ? Khi nàng cùng Phó Đại Dũng thành thân, chính mẹ chồng tặng lễ gặp mặt cho nàng, bình thường Vương Thục Mai đều luyến tiếc dùng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra nhìn xem.

"Hảo. Ngươi còn có gì muốn nói, đây là đồ của ngươi sao? Mọi người nhìn xem! Đây chính là khi ta thành thân mẹ chồng làm cho ta! Vương thím, ngươi nhìn xem, ngươi chính là đã từng gặp qua. Bên trên "Mai" tự là tên của ta. Ngươi gọi Ngưu Thúy Hoa, chữ "Mai" này cùng ngươi có quan hệ gì?".

Vương Thục Mai lấy được của trộm cướp, đi đến bên cạnh, đưa cho đại nương ngoài cửa giám định

"Là tay nghề của mẹ chồng ngươi, mẹ ngươi sinh thời ta tận mắt nhìn thấy, ta còn giữ của nương ngươi một cái tiểu yếm đây, tay nghề kia quả thực là tinh tế." Vương thím vừa nhìn xong liền khẳng định là Vương Thục Mai nói đúng.

Ngưu Thúy Hoa thầm nghĩ không ổn, vừa rồi nhìn đến cái khăn tay này, thấy xinh đẹp liền tùy tiện cất vào trong người. Nàng vốn không biết chữ, tự nhiên không nhận biết cái hình kia là chữ "Mai". Không nghĩ tới cái này sẽ thành vật chứng. Thời đại vật tư khuyết thiếu này thì một cây kim, một cuộn chỉ đều là gia sản.

"Không nghĩ tới Ngưu Thúy Hoa không chỉ trộm người ( ý nói câu dẫn lão  Phó), còn trộm cả  đồ vật nữa, chúng ta đều trở về nhìn xem, có hay không bị nàng trộm đi cái gì!" Thôn dân nghị luận sôi nổi.

Ngưu Thúy Hoa giả mô giả dạng cúi đầu lau nước mắt, cúi sâu đến mức lộ ra một đoạn cổ trắng nõn. Khóc đỏ bừng ánh mắt... Cái này đúng là bộ dạng dụ dỗ đàn ông mà. 

Đã có người nghĩ thương hương tiếc ngọc:"Nói không chừng nàng ta thật sự là đi vào giúp thu thập phòng ở thì sao?..." Lời còn chưa dứt đã bị bà nương nhà mình lườm cháy mặt.

"Nhà chúng ta có thể có gì đáng giá, vẫn là nhìn kĩ mấy lão già, coi chừng bị hồ ly tinh câu mất." Phụ nữ  vây xem lại hung hăng liếc xéo nam nhân nhà mình. 

Sự tình trộm đồ vật đã rành rành, còn có sự tình trước đấy với lão Phó. Phó Diễm tiến lên một bước chất vấn thêm: "Thím Ngưu! Hôm trước ngươi đã đến lấy đồ vật trong phòng ba mẹ ta, còn đem ta đẩy ngã, vỡ cả đầu, ngươi còn như thế nào nói dối!" 

"Ta phi! Quả nhiên cái tiện nhân này!" Vương Thục Mai nghe lời này thì tức chết rồi, tiện nhân này trộm đồ vật thì thôi, còn làm cho khuê nữ bảo bối của bà chịu tội lớn như vậy!

"Nương! Ngày đó ta ở trong phòng đọc sách, nghe thấy trong phòng các ngươi có động tĩnh, ta nghĩ đến ngươi cùng cha trở lại, đi vào liền nhìn thấy thím Ngưu lục lọi tủ đồ trong phòng các ngươi, ta đi qua hỏi nàng lục tìm gì, nàng vừa thấy ta cũng không nói lời nào liền vội vã đi ra ngoài. Ta kéo nàng lại, nàng  liền đem ta đẩy xuống dưới bậc thang. Ta liền cái gì cũng không biết".

Phó Diễm quay sang nói với Vương Thục Mai sự tình mơ thấy ngày đó.

"Tiểu Hỏa ngươi đừng có nói bậy, ta bình thường cũng chưa từng tới bên này, ngươi như thế nào còn nói bậy như vậy, ai dạy ngươi! Lương tâm của ngươi để đi đâu!" Ngưu Thúy Hoa trong lòng hốt hoảng muốn điên lên rồi, lời mở đầu cũng không thèm đáp đã vội vã biện giải.

"Ngưu Thúy Hoa, ngươi dám nói không phải là ngươi đẩy Tiểu Hỏa sao? Ta nhưng nhìn thấy đích thị là ngươi! Ngươi buổi sáng hôm trước từ trong cái phòng này đi ra ngoài." Phó Diễm quay đầu nhìn về phía người vừa nói chuyện, là thím Quế Lan hàng xóm.

"Vương Quế Lan, ngươi đừng có mà nói bậy! Ta hôm trước vẫn luôn ở nhà, mới buổi sáng ta đã bắt đầu đi làm việc, mọi người đều nhìn thấy. Ngươi nói như vậy là muốn ép chết ta phải không?!" Ngưu Thúy Hoa bắt đầu nói không lại, giở trò xấu.

"Ngưu Thúy Hoa, chính việc ngươi làm ngươi cho là không ai nhìn thấy sao? Bọn Tiểu Nhị, Tiểu Đồng nhà ta, bọn chúng cũng đều nhìn thấy!"

"Hảo! Ngưu Thúy Hoa, ngươi thiếu chút nữa hại chết khuê nữ ta, còn dám tại đây ngụy biện!" Nói xong Vương Thục Mai liền đi lên cùng Ngưu Thúy Hoa xông vào đánh nhau.  

"Nhìn thấy gì à? Ngưu Thúy Hoa nói về nhà uống nước, vừa đi chính là hai giờ, ai biết ngươi đi làm gì. Qua lại hai ba lần cũng đủ rồi"  Mấy người phụ nữ xem náo nhiệt bên cạnh cao giọng nói. Mọi người sôi nổi nghị luận, vì thế cho ra một cái kết luận, đúng là Ngưu Thúy Hoa đẩy ngã Tiểu Hỏa.

Cuối cùng đội trưởng Phó Thành phải tiến lên ngăn lại Vương Thục Mai đang đơn phương ẩu đả. Ngưu Thúy Hoa thì vẫn luôn nhỏ giọng khóc, đáng tiếc hiện tại không người nào đồng tình nàng ta.

Phó thành không để mình bị xoay vòng nữa liền nói: "Ngưu Thúy Hoa, ngươi nếu đem Tiểu Hỏa đẩy ngã, tiền thuốc men của Tiểu Hỏa ngươi phải chịu trách nhiệm. Thúc, ngươi tính một chút Tiểu Hỏa xem bệnh hôm qua hết  bao nhiêu tiền?".

Phó Đại Dũng đứngmột bên im lặng không lên tiếng, hai tay căng cứng nhiều sợi gân xanh, gắt gao nắm chặt nắm tay, nhưng là nghĩ nghĩ hắn lại chậm rãi buông xuống.

Phó Đại Dũng muốn nói lại thôi, nhìn lão bà của mình liếc mắt một cái, thở dài một tiếng: "Thôi tính toán gì!  Liền coi Tiểu Hỏa nhà chúng ta xui xẻo bị chó cắn, ta cũng không muốn tiền thuốc men cái gì, coi như Tiểu Hỏa nhà chúng ta xui xẻo."

Nói xong liền ngồi xổm người xuống sân, một bộ dáng ảo não vô cùng. Phó Diễm quả thực muốn thưởng cho cha mình một tiếng hay. Chiêu này lấy lùi làm tiến rất cao minh!

Các thôn dân thấy vậy cũng nhỏ giọng nghị luận:"Xem ra Phó Lão Xuyên đã làm tổn thương tâm Đại Dũng rồi, nhi tử còn có thể chống lại cha sao?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!