Phó gia bên này vừa giải quyết xong sự tình bên nhà ngoại, thì cũng là lúc Lý Hoành Nghĩa đi nhà ga đón người. Hắn đã nhận được điện báo ba ngày trước, theo lẽ thường thì hôm nay là có thể đến.
Bạch Mặc Thần vừa xuống xe lửa, liền quay sang nhìn xung quanh để tìm kiếm thân ảnh Lý Hoành Nghĩa. Hắn từng theo phụ thân sinh hoạt tại quân khu vài năm, nên nhận biết được Lý Hoành Nghĩa.
"Lý thúc!" Lý Hoành Nghĩa nhìn thấy một tiểu tử, bộ dáng trông cực kì xuất sắc hướng phía chính mình đi tới, còn gọi mình là Lý thúc, nhất thời không nhận ra là ai.
"Lý thúc! Ta là Tiểu Thần!" Bạch Mặc Thần thấy Lý Hoành Nghĩa biểu tình ngơ ngác, đành phải tự giới thiệu. Lý Hoành Nghĩa nghe xong thập phần kinh hỉ, nhớ năm đó, thời điểm nhận thức Tiểu Thần, hắn mới có mười tuổi, nhoáng một bảy tám năm, hài tử đã trưởng thành!.
"Tiểu Thần! Hảo tiểu tử, đều đã cao lớn như vậy, so với Lý thúc còn cao hơn. Đi trên đường mà gặp, ta cũng không thể nhận ra. Đi! Về nhà trước!"
Bạch Mặc Thần gật đầu đi theo Lý Hoành Nghĩa trở về nhà.
Hiện tại sự tình mua bán tuyệt đối không thể rêu rao bên ngoài, chỉ có thể nói đây là nhi tử của bằng hữu cùng tham gia quân ngũ với Lý Hoành Nghĩa, đến nhà Lý Hoành Nghĩa chơi.
Bởi vì quan hệ Lý Hoành Nghĩa cùng Phó Đại Dũng rất mật thiết, hài tử chiến hữu của hắn đến nhà Phó Đại Dũng thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý.
Buổi sáng hôm sau, Lý Hoành Nghĩa liền mang theo Bạch Mặc Thần đi đến nhà Phó Đại Dũng. Nhưng là thật không khéo, Phó Đại Dũng đã mang theo bọn nhỏ lên núi.
Phó Đại Dũng tính toán nếu làm thêm thùng rượu, chỉ có thể đi lên núi đốn cây, trở về hong khô thì dùng mới tốt. Hắn vốn chỉ muốn mang Tiểu Kim, Tiểu Mộc đi, ai ngờ Phó Diễm cũng muốn đi theo, Phó Miểu thấy vậy cũng liền đi nốt.
Phó Diễm lên núi mục đích chủ yếu là muốn lấy thêm mấy cây Việt Quất. Rượu Việt Quất để trong không gian đã bắt đầu có thể uống, Phó Diễm từng trộm nếm một chút. So với rượu nho, hương vị còn tốt hơn! Nguyên nhân nhất định là do cho thêm nhiều linh tuyền trong không gian.
Vì thế loại rượu Việt Quất này là tình thế bắt buộc phải làm như vậy!.
Lại nói tiếp, mấy ngươi Phó Miểu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao rượu nhà mình trong thời gian ngắn là đã có thể uống như vậy?
Vương Thục Mai đành phải quy công lao cho thời tiết hiện tại khá nóng, tăng thêm men rượu của chính mình là loại tốt, còn về phần rượu nho sao cũng có thời gian ủ ngắn như vậy, thì liền chờ một phen lí do khác thoái thác sau, loay hoay đem huynh muội ba người lừa gạt xong thì nhẹ thở phào một hơi.
Cho nên hiện tại Phó Diễm chỉ có thể giấu rượu Việt Quất đi, chờ ít nhất ba tháng sau, mới có thể lần nữa lấy ra uống.
Lý Hoành Nghĩa nghe nói Phó Đại Dũng lên núi, cũng nóng lòng muốn đi thử, chính là nhìn Bạch Mặc Thần bên cạnh lại có điểm do dự. Tiểu Thần không biết có nghĩ muốn đi trên núi hay không?
Bạch Mặc Thần coi như nhìn ra do dự của Lý Hoành Nghĩa, chủ động mở miệng yêu cầu đi trên núi nhìn xem.
"Lý thúc! Nếu thúc muốn đi lên núi, có thể thuận tiện mang ta đi cùng hay không? Ta cũng muốn đi trên núi nhìn thử xem ".
"Có gì không được? Phó huynh đệ với ta tình cảm thực tốt, hơn nữa trên núi này của chúng ta cũng sẽ có thật nhiều đồ vật mới lạ chắc ngươi chưa thấy bao giờ, phong cảnh cũng rất đẹp! Ngươi thử nhìn xem thì sẽ biết." Lý Hoành Nghĩa thật cao hứng, lập tức mang theo hắn về nhà cầm thêm công cụ lên rồi bước đi.
Thời điểm này, mấy người Phó Diễm đã đến chỗ dòng suối lần trước, ngồi uống nước, nghỉ ngơi. Phó Diễm nhớ tới lần trước thả linh tuyền không đưa tới động vật gì, vẫn là chưa từ bỏ ý định, Gà hun khói và thỏ khô trong nhà cũng đã gần hết.
Là người theo chủ nghĩa không thịt không vui, không có thịt ăn quả thực là một đại khổ hình.
Cho nên lần này Phó Diễm liền không đặt ở trong suối nước nữa, mà là thừa dịp uống nước, lén lút vẩy vào đám cỏ bên cạnh dòng suối. Phó Diễm vừa vẩy xong, Phó Đại Dũng đứng lên thúc giục nhóm nhi nữ mau đi kẻo muộn, vẫn là việc làm thùng rượu tương đối trọng yếu.
Thời điểm lúc Lý Hoành Nghĩa bọn họ vừa đến bìa rừng, Phó Diễm đã bắt đầu lấy Việt Quất. Nàng cùng Phó Miểu phân công, một người lấy một bên. Hai người đào liền mấy cây Việt Quất sum xuê. Rượu Việt Quất vẫn là cần tiếp tục nhưỡng thêm một ít, như vậy thời điểm về sau lấy ra nhiều, càng là hợp tình hợp lý.
Chỉ chốc lát, Phó Sâm liền hái được một rổ quả nhỏ màu hồng sắc, chạy đến hỏi:"Hai ngươi nếm thử, nhìn xem cái trái cây này cũng có thể làm thành rượu hay không?".
Từ khi Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng làm sinh ý, ủ rượu đem ra ngoài bán, người Phó gia hễ cứ thấy trái cây là đều thập phần nôn nóng.
Phó Diễm cùng Phó Miểu ngừng tay, đều lấy vài quả nếm thử, Phó Diễm cầm lên, vừa nhìn đã sớm nhận ra, đây là quả Mơ, nếu đem ủ rượu thì cùng Việt Quất không sai biệt lắm, tuy nhiên rượu ủ ra dĩ nhiên sẽ không có số lượng lớn vì nước của loại quả này không quá đẫy đà.
Bất quá, cùng lắm thì nước trái cây nếu không đủ, liền cho thêm nước giếng nữa, làm siro cũng được.
"Ca! Quả này hái được từ nơi nào vậy? Ăn khá ngon. Chúng ta lại đi hái thêm." Phó Diễm một lòng nghĩ mở rộng chủng loại rượu.
"Phía bên trái một đoạn chỗ cha đang chặt cây kìa, ta mang bọn ngươi đi.
"Phó Sâm mang theo hai muội muội, đi đến chỗ bụi cây vừa hái. Ngay lúc bọn họ bắt đầu chuẩn bị thu thập quả Mơ, Lý Hoành Nghĩa mang theo hai nhi tử của mình cùng Bạch Mặc Thần đi đến, thấp thoáng thấy bóng Phó Đại Dũng đang chặt cây liền chạy đến hô:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!