Phó Diễm nghe thấy thanh âm cha mình đang lạch cạch kiểm tra khóa cửa đằng sau thì hốt hoảng, chạy nhanh đến kéo tay Bạch Mặc Thần, rồi hai người cứ thế đi thẳng một mạch ra mãi tận ngoài ngõ nhỏ thì mới dừng lại.
Phó Đại Dũng nghe tiếng động, tò mò thò đầu ra thì chỉ còn loáng thoáng nhìn thấy hai thân ảnh đằng xa, không rõ là người nào. Sau khi đóng cửa cẩn thận, trên đường trở về phòng, hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Nhìn dáng người kia hình như là Tiểu Bạch ! Đúng rồi !
Ai da ! Việc này phải nhanh chóng nói cho mẹ bọn nhỏ mới được.
"Nương Tiểu Hỏa ! Lúc nãy ta vừa mở cửa thì thấy nàng đang kéo tay ai đó chạy ra đầu ngõ. Nhìn bộ dáng kia ta đoán chắc chính là Tiểu Bạch...".
"Ngươi nói cái gì ??
". Vương Thục Mai cũng bị lời trượng phu dọa cho sững sờ, lớn tiếng hô lên. Phó Nghiêu đang say sưa ngủ trên giường cũng khẽ giật mình, trong miệng lầm bầm."Ngươi nhỏ giọng chút !
Ta nói là ta nhìn thấy Tiểu Hỏa cùng một người nữa rời đi, người kia hình như là Tiểu Bạch
". Phó Đại Dũng hạ thấp giọng."Đây không phải là chuyện bình thường à ? Hai người bọn hắn học cùng trường, có thể là Tiểu Bạch lo lắng trời tối, sợ chẳng may có nguy hiểm nên mới hộ tống đưa Tiểu Hỏa về nhà thì sao ?
". Vương Thục Mai sau khi trấn tĩnh lại thì liếc mắt nhìn chồng mình, một bộ dáng ngươi quá lo xa rồi."Chủ yếu là Tiểu Hỏa nha ! Ngươi ngẫm lại xem, ngày trước khi hai chúng ta mới xác định đối tượng, khi đó ngươi biểu hiện như thế nào a ?
". Một câu này của Phó Đại Dũng chính là khiến cho lão thê nhà mình bừng tỉnh."Ngươi là nói...
". Vương Thục Mai hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tin, lên tiếng hỏi lại."Việc này nói cho cùng chính là không tệ. Tiểu Bạch mất mẹ từ sớm, quan hệ với mẹ kế không tốt, nếu Tiểu Hỏa nhà chúng ta mà gả qua đó thì sẽ không phải quan tâm đến việc mẹ chồng nàng dâu.
Hơn nữa bằng vào năng lực cường đại của hắn, không chỉ tự mình thi đỗ đại học, trước kia còn làm qua bộ đội đặc chủng thì chứng tỏ thế lực nhà hắn chắc chắn không thể coi thường.
Đã vậy đầu óc cùng vẻ ngoài của Tiểu Bạch cũng là trăm dặm tìm được một a...
". Vương Thục Mai càng nói càng cảm thấy người con rể này quả thật không tồi."Ngươi... Tiểu Hỏa còn chưa tới mười tám tuổi đâu...
". Phó Đại Dũng mới vừa mở miệng muốn phản bác, chưa kịp nói hết câu thì đã bị vợ mình lên tiếng đánh gãy."Lúc hai chúng ta làm đối tượng, ta mới mười bảy nha ! Mười tám tuổi ta gả cho ngươi không phải liền sinh Tiểu Kim luôn hay sao ?".
"Giờ làm sao có thể so với tình cảnh lúc đó được chứ ?
". Trong lòng Phó Đại Dũng có chút không được tự nhiên. Lúc mới biết Phó Miểu có đối tượng, nàng cũng đã hai mươi. Dù ở nông thôn không đi học, tuổi ấy tìm nhà chồng cũng là hợp lý nhưng Tiểu Hỏa hiện tại mới..."Cái kia có gì mà không giống ??
Ta nói ngươi nha ! Ngươi cũng đừng có cấm cản bọn chúng. Tiểu Hỏa còn phải đến trường nữa mà, cứ để chúng tìm hiểu dần đi, chờ đến khi tốt nghiệp thì chẳng phải là tuổi tác cũng đã vừa vặn để kết hôn hay sao ?
Chúng ta chỉ cần ở giữa định hướng cho bọn hắn là được rồi !".
"Thôi được rồi ! Trước ngươi đừng nhắc đến chuyện hôn sự vội, Tiểu Hỏa mới bao lớn chứ ? Mau ngủ đi ! Sáng mai để ta đi gọi điện cho Trương Vĩ xem
". Mãi đến khi nằm trên giường rồi, Phó Đại Dũng trong lòng vẫn có chút biệt nữu khó chịu ( ý là biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nhưng vẫn không thoải mái ). Bên này Phó Diễm cùng Bạch Mặc Thần cũng vừa mới đi ra tới đường lớn. Khi nàng ý thức được mình vẫn đang lôi kéo tay áo hắn thì phảng phất giống như bị điện giật, nhanh chóng buông ra."Xin lỗi !
Tình thế cấp bách, ta nhất thời quên mất. Ta...
". Phó Diễm có chút lúng túng, nói không lên lời."Ngươi làm sao vậy ?".
Bạch Mặc Thần giả bộ không biết, bình thản hỏi lại. Làm một người bộ đội đặc chủng ưu tú, hắn không chỉ giỏi về kỹ năng bắn súng và võ thuật phòng thân, ngoài ra hắn còn am hiểu cả việc nhìn sắc mặt người khác. Trông bộ dạng này của nàng chắc hẳn là đang lo lắng Phó đại thúc nhìn thấy hắn.
Tại sao nàng lại sợ Phó đại thúc nhìn thấy hắn chứ ? Điều này chẳng phải thuyết minh là trong lòng nàng cũng có cảm giác với mình đúng không ? Nàng lo sợ nếu bị phát hiện thì sẽ không biết giải thích ra sao. Cho nên lúc này hắn cần phải thăm dò thật cẩn thận.
Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng ai biết được hai tay hắn đang gắt gao túm chặt lấy ghi
- đông xe đạp đâu ?.
Phó Diễm đứng bên cạnh không hiểu sao, mặt bất ngờ đỏ lên. Nhìn nàng như vậy, Bạch Mặc Thần đột nhiên không muốn hỏi nữa, trong lòng thì giống như có một rừng hoa mới vừa nở rộ.
"Lên xe trước đi !
". Khóe miệng hắn khi nói câu này khẽ nhếch lên. Phó Diễm gật đầu, trực tiếp ngồi vào ghế sau xe. Bất thình lình phía dưới lại có một tảng đá khiến cho chiếc xe khẽ nảy lên một cái. Nàng theo bản năng đưa tay túm lấy áo người ngồi đằng trước. Bạch Mặc Thần cảm nhận được nhiệt độ từ trên tay nàng truyền đến khiến cho tâm ý hắn nhất thời viên mãn cực độ."Ngươi nắm chặt nhé !".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!