Chương 167: Ăn lẩu Dê

Mạnh Ái Xuyên còn có chút mơ hồ chứ Miêu San San bên kia thì có lẽ đã sớm chấp nhận sự thật rằng người bạn cùng phòng của mình thực sự "rất trâu".

Nàng đã sớm chứng kiến qua vài lần nên trong lòng thầm mặc định bất cứ chuyện gì khó qua tay Phó Diễm thì đều có thể giải quyết một cách ổn thỏa, người bình thường mà biết được thì có khi phải trợn mắt há mồm cũng nên.

Giám định cổ vật tỷ lệ chính xác 100 %, còn để cho ai sống nữa không hả ?.

Một lát sau, Mạnh Ái Xuyên mới hồi thần, hắn đưa mắt cẩn thận nhìn qua những thứ trên bàn một lượt. Sao đó nhanh chóng nhận ra, trừ bỏ cái nghiên mực hắn không nhìn ra được, những thứ còn lại quả thật đều có chút lai lịch không nhỏ.

Miêu San San thì đơn giản hơn nhiều, nếu Phó Diễm đã nói đó là đồ cổ thật thì nàng cũng chẳng hơi đâu mà đắn đo làm gì, cứ nghiêm túc chọn món nào phù hợp với yêu cầu của mình là được.

"Phó Diễm ! Bức tượng gỗ nhỏ hình con ngựa này có lai lịch gì vậy ? Nhìn qua có chút bẩn nha !".

"Ông chủ Mạnh ! Ở đây ngươi có công cụ gì đó không ?".

"Có chứ, có chứ..! Ai da còn gọi ông chủ cái gì nữa chứ ? Đều là người quen với nhau cả mà hehe ! Các ngươi cứ gọi ta là Xuyên Tử đi. Nhìn qua hình như ngươi nhỏ tuổi hơn ta, thôi thì liên gọi Xuyên ca cũng được. Tiểu Thần ! Sau lưng ngươi có một cái giá gỗ kia kìa, đúng... nó đấy... ở trên có một bộ dụng cụ, ngươi lấy lại đây đi ! Bộ dụng cụ này của ta là chuyên dùng cho việc sửa chữa di sản văn hóa đấy ! Phó Diễm ngươi nhìn thử xem a ! Dùng được chứ ? haha".

"Đúng là không rồi ! Tốt lắm !".

Phó Diễm gật đầu xác nhận, đưa tay đón lấy hộp dụng cụ, sau đó lấy từ bên trong ra một thanh đao nhỏ, rồi bắt đầu lật ngược bức tượng gỗ lên, dùng mũi dao cạo nhẹ.

Bộ dáng làm việc chuyên chú của Phó Diễm khiến cho Bạch Mặc Thần đứng bên cạnh không thể nào rời mắt được, trái tim trong lồng ngực cứ đập bang bang không ngừng, cả người như bị sốt, nóng hầm hập. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ bỏ qua một khoảnh khắc nào đó thì nàng sẽ biến mất.

Không lâu sau, Phó Diễm đã đem bức tượng gỗ xử lý xong. Lúc này bức tượng như được thoát thai hoán cốt, lấp lánh ánh vàng rực rỡ.

"Ồ !! Không ngờ nó lại được làm bằng Lưu Kim ! Phỏng chừng không sai được, bên trong nó có cái gì vậy Phó Diễm ?".

"Chắc là một loại gỗ nào đó, nhất thời ta cũng chưa đoán ra được, còn phải nghiên cứu thêm

". Nàng đưa mắt nhìn lại bức tượng trong tay, khá nhẹ chứng tỏ đúng là nó được làm bằng gỗ, nhưng bên ngoài nó lại được phủ thêm một lớp Lưu Kim, thoạt nhìn thập phần khéo léo tinh xảo."Oaaa... ! Đẹp quá ! Ta thích cái này ! Ơ.. nhưng mà.. cái này có phải thực sự rất có giá trị hay không ? Phó Diễm.. không được, ta phải đưa thêm tiền cho ngươi nha !

Không thể lấy không như vậy được !

". Miêu San San kiên định nói."Được rồi ! Ngươi thích thì cứ giữ lại, chọn được lễ vật thì lại nói chuyện tiền nong sau, vội gì chứ ?

". Miêu San San nghe nàng nói xong, thấy cũng có lý, bèn tiếp tục nhìn lên đống đồ trên bàn, chọn đến chọn đi, cuối cùng cũng chọn trúng được một cái bình hoa cùng với một cái tẩu thuốc."Phó Diễm !

Ngươi thử nói xem, liệu ân nhân cứu mạng của ta sẽ thích cái nào nhỉ ?".

"Cái tẩu thuốc này có xuất xứ từ thời Khang Hy, còn cái bình hoa kia nhìn vào màu sắc thì chắc là có từ thời Càn Long. Bình hoa ngươi có thể tặng cho gia gia của mình, bất quá phải đợi ta tìm người xử lý qua một chút đã bởi vì cái miệng bình này có chút hư hao, không được trọn vẹn".

"Vừa nãy ta cũng có mua một cái tẩu thuốc, cái này với cái của ta có gì khác nhau ?

". Miêu San San móc từ trong túi ra một cái tẩu thuốc khác nàng vừa mới mua lúc nãy bên cửa tiệm của Ngô Phi, nhờ Phó Diễm giám định hộ."Cái này của ngươi vừa nhìn thì đã biết là đồ phỏng chế thời kỳ dân quốc. Ngươi cầm kính lúp ra soi xem có phải trên thân tẩu có một vết dài nhỏ giống như sợi tóc hay không ?

Đây là trong quá trình phỏng chế lúc lên màu bị lỗi, quét đè nên sợi tóc cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy !

". Phó Diễm vừa giải thích vừa đưa kính lúp ra soi, chỉ cho nàng. Miêu San San cúi đầu nhìn kỹ tìm kiếm chỗ bị lỗi. Mạnh Ái Xuyên bên cạnh nghe nàng nói vậy thì cũng thập phần tò mò. Gia gia hắn ở nhà cũng có một cái bình cổ, là cổ vật thời Càn Long. Bình thường hắn muốn chạm cũng không cho chạm, liệu có phải đồ thật không nhỉ ?."Thật sự !!

Ai da.. đúng là có một vệt nhỏ như sợi tóc có màu nhạt hơn nè !

". Miêu San San tìm được chỗ bị lỗi thì hưng phấn kêu to."Đâu đâu ? Ai muội tử à ! Cho ta xem với !".

"Đây ! Ngươi xem đi, cẩn thận một chút a !".

Miêu San San cũng cực kỳ hào phóng mà đưa cho Mạnh Ái Xuyên xem. Hắn cẩn thận đưa tay nhận lấy tẩu thuốc cùng kính lúp, sau đó bắt đầu nhìn.  

Phó Diễm mỉm cười nhìn hai người bọn họ, sau đó vô ý liếc sang Bạch Mặc Thần ngồi bên cạnh, thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt. Nàng bị bất ngờ mà đỏ bừng cả mặt. Người này, vẫn còn nhìn chưa đủ hay sao chứ ? Nàng cũng biết ngại ngùng đấy, có được không ?

Nàng quay đầu, trừng mắt lườm hắn một cái khiến cho Bạch Mặc Thần phì cười, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Trong lòng hắn vui như mở cờ, nhìn nữa khéo cả người nàng đều chín đỏ lên mất, đáng yêu quá !.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!