"Ai da ! Hai vị khách nhân chậm một chút, hay là các ngài cũng thử nhìn qua sạp bên này của ta xem sao, biết đâu lại có thứ gì hợp mắt hai vị... haha !".
Hầu Tam đứng ở cửa hàng bên cạnh thấy bên này bán được hàng thì cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào mấy món đồ Ngô Phi vừa bán được thì trong lòng chua lòm, thầm nghĩ : mấy thứ cũ rích kia thế mà bán được tận tám mươi đồng, bằng hai tháng lương của công nhân rồi, trúng mánh quá đi.
"Cửa hàng này của ngươi nhìn qua còn không bằng của hắn đâu, ngươi ở đây là tính làm cái gì chứ ?
". Miêu San San vừa cau mày ghét bỏ vừa nói lầm bầm trong miệng."Ngài xem a ! Ngài cẩn thận nhìn cái lư hương này đi ! Đây chính là hàng Sơn Lô chính phẩm đấy, haiz ! Nếu không phải hôm nay là lần đầu tiên khai trương thì ta cũng không bỏ được mà mang nó ra đâu !
Tiệm chúng ta chỉ có mỗi thứ này là bảo vật trấn điếm thôi đấy !".
Hầu Tam làm như không thấy thái độ của Miêu San San, trên mặt vẫn tràn đầy nhiệt tình mà ra sức đề cử cái lư hương phía dưới.
Nhìn qua bộ dáng thì quả thật người làm ra có tay nghề không hề kém, nhưng với màu sắc này thì nó cùng lắm cũng chỉ mới xuất hiện vào thời kỳ dân quốc mà thôi, không thể coi là cổ vật chân chính được, vì thế giá trị tự nhiên cũng sẽ không cao.
Ngược lại cái nghiên mực nằm chỏng trơ bên cạnh kia mới là một thứ đồ tốt, quan trọng nhất là hình như bên trong nó có càn khôn gì đó.
Phó Diễm thầm nghĩ : đã không thấy thì thôi, hôm nay nàng đã gặp được thì nhất định phải có được cái nghiên mực này.
"Lư hương Sơn Lô ngươi bán thế nào ?
". Phó Diễm chậm rãi mở miệng, vẻ mặt thờ ơ mà hỏi ý kiến."Hehe, muội muội đúng thật là người biết nhìn hàng nha ! Nếu ngươi thật sự muốn mua thì ta cũng sẽ không lấy đắt đâu, năm trăm đồng, món đồ này là của ngươi a !
". Hầu Tam nghe nàng nói xong thì cười hềnh hệch, nhanh chóng dở ra công phu sư tử ngoạm mà báo giá."Thế còn cái nghiên mực bên cạnh kia thì sao ? Giá bao nhiêu ?".
"Nghiên mực hả ?...
". Trong lòng Hầu Tam thầm nghĩ : thứ này đã bày ở nhà hắn từ rất nhiều năm về trước rồi, có khi lẫn vào đống phế phẩm nào đó mà rơi ra cũng nên. Hắn cũng đã tìm người nhìn qua tất cả đồ vật ở đây một lượt, vị đại sư đó nói là cũng không có thứ gì đáng giá cả, phỏng chừng là đồ vật thời kỳ dân quốc mà thôi. Nghe nàng hỏi thế thì hắn cũng sẵn sàng giao dịch nếu được giá."Nếu ngươi mua lư hương Sơn Lô thì ta sẽ tặng không, còn nếu mua mỗi nó thì đưa ta hai mươi đồng là được
". Hầu Tam làm bộ thở dài."Cái lư hương kia giá quá đắt ! Thôi thì ta lấy tạm cái nghiên mực này vậy ! Nhưng ta chỉ có thể trả cho ngươi mười lăm đồng thôi !
". Phó Diễm ngại ngùng nói, giả bộ là đã hết tiền."Được ! Thành giao !
". Hầu Tam cũng không quá khó khăn nàng nữa, sau khi thu tiền, hắn liền đem nghiên mực đưa cho Phó Diễm."Ngươi nói ngươi a !
Tự nhiên lại đi mua cái này làm gì ?
". Miêu San San vừa đi vừa lên tiếng oán trách."Không sao ! Mang về để cha ta dùng viết chữ cũng được mà !
". Phó Diễm ngốc nghếch cười, bộ dáng nàng lúc này giống hệt như một kẻ có tiền lần đầu đi dạo phố, bị hớ mà không hay. Sau đó hai người tiếp tục đi dạo về phía trước, chủ quán nào nhìn thấy cũng đều niềm nở chạy ra tiếp đón. Hai đại thần tài như vậy làm sao bọn hắn có thể buông tha chứ ?. Vì thế Phó Diễm cùng Miêu San San lại tiếp tục ăn ý phối hợp, một người ỡm ờ, một người xét nét, khiến cho Phó Diễm thu được không ít thứ tốt....."Bên ngoài có động tĩnh gì vậy ?
". Trong một căn phòng cách đó không xa có người bất chợt lên tiếng hỏi."Haiz ! Tiểu Thần ngươi không biết a ! Mấy ngày nay có không ít người đến đây đi dạo đâu ! Có đi dạo, có mở cửa hàng, cũng có người đơn thuần chỉ là đến xem thứ mới lạ.
Nơi này nằm gần trung tâm, đường xá thì thuận lợi, ta đoán không chừng thời điểm chỗ này trở lại thời kỳ phồn vinh lúc trước cũng không còn xa nữa đâu.
Mấy cái cửa hàng kia của ngươi thật sự vẫn muốn cho thuê thật hả ?
". Giọng nói của một thanh niên khác nhanh chóng vang lên giải thích, sau đó hỏi ngược lại."Ừ ! Cứ cho thuê hết đi ! Cho thuê đỡ được thì càng đỡ phiền phức, tình huống nhà ta như thế nào không phải là ngươi không biết. Lúc nào đại cữu cùng tiểu di của ta cũng đều nhìn chằm chằm vào chỗ đồ cưới mà mẹ ta để lại.
Cũng không biết ai cho bọn hắn cái mặt mũi này !
". Người vừa lên tiếng rõ ràng chính là Bạch Mặc Thần. Mạnh Ái Xuyên nhướng mày."Hai người bọn họ còn chưa chết tâm sao ? Ông bà ngoại của ngươi chẳng lẽ cứ để yên như vậy mà ngồi nhìn ?".
"Ta không thường xuyên đi qua bên đó nên cũng không biết được. Nhưng mà nếu không có ông ngoại ta cho phép, thì cái người ta gọi là tiểu di kia làm sao có thể lần thứ hai đăng đường nhập thất vào cửa nhà đó được chứ ? Bất quá ta đây chỉ là cháu ngoại, phân lượng không bằng thân sinh cốt nhục của ông bà, cho dù biết ta bị hãm hại nhưng cũng chưa thấy ai tỏ rõ thái độ gì cả. A đúng rồi ! Phải nói là mẹ của ta không có phân lượng bằng người ta thì đúng hơn".
Bạch Mặc Thần vừa nói vừa cười tự giễu.
Sự tình mưu hại mạng người năm đó còn có thể cho qua thì làm gì còn cái gì không cho qua được nữa chứ ?.
"Vậy thì ngươi cũng không cần phải đi qua đó cũng được ! Ta ngược lại có nghe nói là đại cữu của ngươi đang âm mưu nhắm vào mảnh đất ở phía Tây thành phố nữa đấy !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!