Giọng Kim Bảo càng run hơn,
"Thập Nhị Nương người lại hù ta nữa, trên đời làm gì có ma."
Thập Nhị Nương ngạc nhiên hỏi ngược lại cậu ta:
"Ngươi biết trên đời có tiên nhân tu tiên thì sao biết không có ma?"
Kim Bảo:
"Mẹ ta nói đấy, với lại ta chưa bao giờ gặp ma cả."
Thập Nhị Nương làm ra vẻ kinh ngạc,
"Lúc chúng ta còn ở Hàng Ngạc thành, ngươi không phát hiện đám ma quỷ sau viện lần nào hả? Hậu viện trống trải như thế mà ta hay nói quá chật chội, ngươi hỏi vì sao thế, đó là vì đống thi thể chôn ở đây, hồn ma của bọn họ chen chúc chật kín hậu viện chứ còn sao nữa."
Thấy Thập Nhị Nương không giống đang nói đùa, Kim Bảo dời ánh mắt lưỡng lự sang Chiêu Nhạc. Chiêu Nhạc bình tĩnh quan sát phía cuối con đường, giọng nói không chút gợn sóng,
"Tòa thành này âm khí quá nặng, chắc chắn có tà ma tác oái, ngươi để ý chút, theo sát bọn ta, đừng để đi lạc đấy."
Chiêu Nhạc chẳng hề nói Hàng Ngạc thành có ma hay không nhưng Kim Bảo không để ý chuyện đó, cậu ta nghe thấy Chiêu Nhạc trước nay chưa bao giờ thấy nói đùa với ai thì lập tức tin trên đời có ma.
Cậu ta ngoái đầu nhìn những căn nhà tối thui tối mù, cảm thấy trong góc đó đang có thứ gì dòm mình, tự mình dọa khóc bản thân.
Thập Nhị Nương nếm quả đắng khi đi hù dọa con nít, Kim Bảo ôm đùi nàng miết không chịu buông làm nàng muốn đi cũng đi không được. Vất vả lắm mới dỗ dành để cậu ta buông tay, Thập Nhị Nương sờ cằm suy nghĩ có nên tìm cơ hội nào đó luyện tính dũng cảm cho nhóc con này không.
Ba người muốn tìm một quán trọ ở qua đêm nhưng tìm hết một vòng năm sáu quán, nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn như bên trong chẳng có ai vậy.
"Lạ thật, bên trong chắc là có người mà."
Thập Nhị Nương gõ cửa,
"Chủ quán ơi? Có ai không? Có người thuê phòng này!"
Hét một hồi, trong quán trọ cuối cùng cũng có người lên tiếng,
"Trời tối rồi không mở cửa, các ngươi đi chỗ khác đi."
Thập Nhị Nương gõ tiếp:
"Sợ cái gì, bọn ta có phải ma đâu, làm gì có quán trọ nào đuổi khách vậy hả."
Người ở trong nói:
"Đã nói là không mở cửa rồi, các ngươi đi mau đi!"
Thập Nhị Nương Ha một tiếng, tiếp tục gõ cửa nhưng gõ mãi mà chẳng có ai đáp lại, Chiêu Nhạc nói:
"Không cần dây dưa vậy đâu, tìm chỗ khác là được."
Nhưng thoắt cái trời đã tối rồi, các nàng cũng không tìm được quán trọ nào chịu mở cửa, quán trọ ở cuối đường còn thấp giọng chửi người ta nữa chứ.
Thập Nhị Nương nổi nóng rồi đấy, dù gì ở Hàng Ngạc thành nhiều năm, trên người nàng cũng có chút tính giang hồ, lúc trước là vì lo bại lộ vị trí của Chiêu Nhạc nên tém lại một chút, nay nàng không có gì phải đắn đo nữa, lui lại hai bước giơ chân lên định đạp cửa.
Vẫn là Chiêu Nhạc kéo nàng lại,
"Làm vậy không ổn đâu."
Nếu là người khác, Thập Nhị Nương chịu nể mặt mới sợ nhưng Chiêu Nhạc đã nói vậy nàng cũng không còn cách nào khác, thật ra nàng vẫn hơi áy náy và chột dạ trước tiểu đồ đệ nhỏ nhất này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!