Sau khi ba người Thập Nhị Nương tiến vào địa giới phương nam, Kim Bảo phát hiện cuộc sống ở nơi này rất khác so với Hàng Ngạc thành mà cậu ta sinh sống một năm qua, cũng không giống trấn nhỏ lúc trước của cậu ta. Thành trấn nơi đây tinh tế và đẹp hơn.
Lọt vào tầm mắt bọn họ là non xanh nước biếc liên miên không dứt, hoa cỏ nở rộ ven con đường bình thường nhất, người đi lại trong thành nô nức như yến, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đến cả người dân ở đây nói chuyện cũng mềm dịu hơn rất nhiều, không phải dạng thô lỗ như ở tây nam. Những người nhìn thấy gương mặt dưới tấm vải che của Thập Nhị Nương cũng ít ai cười nhạo lớn tiếng, đa số là vẻ mặt kỳ lạ đánh giá nàng mấy cái rồi rỉ tai nhau nói khẽ cũng chẳng biết là nói cái gì.
Dù thái độ này không khiến người ta vui là bao nhưng chỉ cần không kiếm chuyện với Thập Nhị Nương thì nàng đều có thể cho qua.
Bị Thập Nhị Nương dạy bảo một trận rồi nên Kim Bảo và Chiêu Nhạc cũng bớt bớt lại nhiều, không dám gây chuyện nữa.
"Thập Nhị Nương ơi, tòa thành này còn náo nhiệt hơn mấy thành mà chúng ta đi qua nữa á! Người dòm tửu lâu ở kia kìa, có tới bốn tầng lận, woa, mái hiên đẹp ghê luôn!"
Kim Bảo vui vẻ đi trước hai người, đến một nơi xa lạ mà cũng không thấy sợ gì cả, đôi mắt to tròn đảo lia lịa khắp nơi.
"Thành lớn quá, Thập Nhị Nương, người nói xem mấy tiên sơn phúc địa quanh đây cũng giống vậy đúng không?" Kim Bảo quay người lại giang rộng cánh tay rồi vẽ một vòng tròn thật lớn,
"Cổng thành lớn vậy nè! Đường rộng vậy nè! Người nhiều vậy nè!"
Thập Nhị Nương đi phía sau, ánh mắt lướt qua những cửa tiệm và sạp hàng bên đường, cười nói,
"Mới chỉ là thành trấn bình thường thôi, chốn phồn hoa còn nhiều lắm kìa, còn tòa thành tiên sơn phúc địa ngươi nói, ha… thật là…" Nói đến đây nàng dừng lại không nói nữa.
Kim Bảo đang dỏng lỗ tai nghe, thấy Thập Nhị Nương không nói nữa thì chạy tới kéo góc áo Thập Nhị Nương:
"Thập Nhị Nương ~ rốt cuộc trông thế nào vậy ~ nói cho ta biết đi mà ~"
Thập Nhị Nương cố ý bật cười, vẻ mặt thần bí không đáp. Kim Bảo thất vọng, nhún vai than thở:
"Chắc là Thập Nhị Nương người cũng chưa từng nhìn thấy nên mới không nói cho ta biết chứ gì."
Bấy giờ, Chiêu Nhạc im lặng nãy giờ lên tiếng, nàng ấy nói:
"Những tòa thành đó còn lớn gấp trăm lần nơi này, ngang dọc như ván cờ, phố chợ lớn nhỏ như con cờ trên bàn cờ, người phàm đi cả một ngày cũng không thể từ cổng thành này đến cổng thành khác."
Kim Bảo tiêu hóa những lời Chiêu Nhạc vừa nói, mắt trừng to,
"Trời ạ! Lớn vậy hả! Ngươi không gạt ta đó chớ, làm gì có tòa thành nào lớn như vậy!"
Chiêu Nhạc hừ một tiếng:
"Nhóc con tám tuổi tất nhiên không thể tưởng tượng được rồi."
"Á, đến những thành xung quanh đây cũng lớn như vậy, thế tiên sơn phúc địa chả phải càng lớn hơn nữa sao? Muốn đi ngắm ghê."
Kim Bảo đang vui sướng bừng bừng nên không chống đối với Chiêu Nhạc, cậu ta sáp tới gần Thập Nhị Nương, mặt tươi cười,
"Thập Nhị Nương, mình làm việc xong thì đi xem tiên sơn trong truyền thuyết có được không?"
Thập Nhị Nương không khách khí kí đầu cậu ta một cái,
"Xem gì mà xem, đừng có nằm mơ, chỗ xa xôi vậy bà đây còn lâu mới đi, huống chi đi tới đó phải mất bao nhiêu bạc chứ, túi tiền của ta bị con mèo ham ăn như ngươi ăn sạch rồi còn đâu! Với lại đừng có quên chúng ta đang trốn truy binh đó."
Kim Bảo khịt khịt mũi,
"Thập Nhị Nương người đang gạt ta hả, mấy tiên nhân đó không còn đuổi theo lâu rồi mà, nếu không tại sao Thập Nhị Nương và nàng ta không sợ tí nào hết, cũng không chạy trốn, đi qua mấy thành trấn mà cũng có che giấu hành tung đâu."
Thập Nhị Nương ây da một tiếng,
"Cái đầu hạt dưa của ngươi cũng thông minh gớm, bị ngươi nhìn ra rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!