Chương 6: (Vô Đề)

Năm sáu đệ tử Doanh Châu chân đạp linh quang tuần tra trên vùng hoang dã, mặt ai nấy đều rất lo lắng.

"Hạnh sư huynh và Thịnh sư huynh không xảy ra chuyện gì chứ?" Một nữ đệ tử lo âu trùng trùng hỏi.

Nữ đệ tử nhìn có vẻ chững chạc hơn lên tiếng an ủi: "Chắc không sao đâu, thực lực hai vị sư huynh hùng hậu, Hạnh sư huynh cũng qua kỳ Khai Quang rồi, Thịnh sư huynh càng có khả năng đột phá kỳ Tâm Động, tu sĩ bình thường không làm gì được các huynh ấy đâu. Cho dù đụng phải phản đồ Chiêu Nhạc, ả đã bị thương tới mức đó cũng không có tính uy hiếp lớn với hai vị sư huynh đâu.

Hai sư huynh mãi chưa thấy về nói không chừng là bận chuyện gì đó thôi."

"Hy vọng là vậy."

Mấy người đi tìm kiếm một vòng, bỗng nhiên một đệ tử hét lên, "Tìm thấy hai vị sư huynh rồi!"

Những người khác vui mừng ra mặt, kéo nhau chạy đến chỗ đệ tử đó, nhưng đến khi nhìn thấy hai vị sư huynh bị buộc trên cây mấy sư đệ sư muội sửng sốt không thôi, vì tư thế của hai vị sư huynh hiện tại… thật sự là không được đoan trang cho lắm.

Áo bào mặc ngoài và quần lót bị ai đó lột sạch, thắt thành dây thừng rồi treo hai người lên cây. Ánh mắt mọi người không tự chủ được mà dừng trên cặp giò và bờ mông trần trụi của hai vị sư huynh.

"Á!" Một vị sư muội hoảng hốt kêu lên, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác. Hai đệ tử bên cạnh lập tức chạy lên thăm dò hơi thở của hai người rồi mừng rỡ nói: "May quá, hai vị sư huynh không sao."

Mấy đệ tử đưa hai vị sư huynh về, ai nấy cũng thầm đoán xem hai sư huynh rốt cuộc đã gặp phải người nào mà thành ra thế này. Bọn họ là người được phái đi điều tra tung tích Chiêu Nhạc nhưng tự nhiên bị treo lên cây, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. E là phải đợi sư huynh tỉnh lại rồi mới hỏi bọn họ được.

Tuy nhiên, đợi suốt một ngày mà vẫn chưa thấy hai người tỉnh lại, linh đan thì cho uống rồi, cũng tìm người tới xem luôn rồi, không phát hiện có thương tổn nào hết nhưng mà đợi mãi chẳng thấy tỉnh.

"Cứ vậy không được rồi, phải đưa hai vị sư huynh về sơn môn thôi, mời sư phụ xem giúp!" Nếu lúc này Thập Nhị Nương có mặt ở đây nàng nhất định sẽ nhận ra người nói chuyện và thiếu niên bên cạnh hắn chính là hai vị xuất hiện ở Hàng Ngạc thanh hôm trước.

Chuyện này nói ra cũng trùng hợp ghê, hai đệ tử bị Thập Nhị Nương treo lên cây cũng là một đôi sư huynh đệ, cùng một sư tôn, tình cảm rất tốt đẹp.

"Chuyện không được chậm trễ, ta lo hai vị sư huynh cứ bất tỉnh thế này sẽ có chuyện mất, ta cùng sư đệ đưa họ về sơn môn nhờ sư phụ kiểm tra xem. Những sư đệ sư muội khác tiếp tục ở lại truy tìm tung tích phản đồ Chiêu Nhạc, nhưng mà không được hành động lỗ mãng, tránh xảy ra chuyện tương tự!"

"Vâng, sư huynh, bọn đệ bọn muội biết rồi!"

Bởi tình trạng của hai vị sư huynh mà hai người bọn họ gấp rút lên đường không nghỉ ngơi, nhanh chóng trở về Doanh Châu.

Doanh Châu tiên sơn trôi nổi trên Đông Hải, vô số hòn đảo nhỏ như vì sao vây quanh đảo chủ, linh khí phủ kín trên đảo, mây trắng lượn lờ trên khắp các đảo, linh quang vạn trượng, khi tiến đến gần khí tức khắp thiên địa bỗng nhiên trở nên thuần khiết vô ngần khiến người ta quên mất mệt mỏi.

Linh quang dày đặc trên đảo, thỉnh thoảng có vài đệ tử đạp ánh sáng bay vút qua, hai sư huynh đệ mang hai vị sư huynh hôn mê bất tỉnh đến chỗ sư phụ nhà mình là Lương Vô Tư. Lương Vô Tư đó trông thấy hai đồ nhi yêu quý của mình thành ra thế này, lại nghe thêm tính nghiêm trọng mà hai tiểu đệ tử nói hắn lập tức ra tay cứu chữa cho họ, nhưng một canh giờ trôi qua hắn đành dừng tay, nhìn ánh mắt đầy mong chờ hai tiểu đồ đệ, cắn răng nói: "Ta cũng không thể giải…"

Vừa nghe vậy hai sư huynh đệ ngẩn cả người, đến sư phụ cũng không có cách ư? Hai vị sư huynh gặp phải nhân vật gì thế này? Nghĩ thế, hai người bất giác thấy hoảng sợ.

"Đợi ta đi tìm sư tổ của các con." Lương Vô Tư do dự một thoáng rồi cắn răng nói. Chuyện bình thường thì hắn thà tự mình gánh chịu còn hơn là đi tìm vị sư phụ hung dữ ghê gớm kia, nhưng lần này hắn rất lo cho hai đồ nhi, cuối cùng vẫn phải quyết định lên núi đao xuống biển lửa vì hai đồ nhi của mình thôi.

Nghe sư phụ bảo thế, hai sư huynh đệ thở phào nhẹ nhõm. Sư tổ của họ là nhị sư đệ Tắc Dung thượng nhân của sơn chủ Chấp Đình thượng tiên, Tắc Dung sư tổ đã đạt đến kỳ Đại Thành, cách tiên thân không còn bao xa nữa. Nếu có Tắc Dung sư tổ thì chắc chắn sẽ có cách thức tỉnh hai vị sư huynh thôi.

Lúc bấy giờ Tắc Dung đang tĩnh tu ở Trạc Vân Phong, nghe thấy đệ tử duy nhất của mình muốn cầu kiến, hai hàng lông mày trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn chau lại, lạnh lùng hỏi: "Vô Tư, cầu kiến lúc này là có chuyện gì."

Lương Vô Tô đang đứng ngoài Trạc Vân Phong, nghe tiếng sư tôn thì không dám chậm trễ, vô cùng tôn kính kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Sư tôn, đệ tử vô năng, khẩn xin sư tôn ra tay kiểm tra cho hai đệ tử hôn mê bất tỉnh đây xem sao."

Tắc Dung nghe vậy thì nhíu mày càng sâu, bấy giờ, một người ngồi kế bên hắn bỗng lên tiếng: "Nếu đã tới rồi thì để chúng nó vào đi."

Tắc Dung quay đầu qua nói với người đó: "Vâng, sơn chủ."

Được sự cho phép, Lương Vô Tư đưa hai đệ tử hôn mê vào Trạc Vân Phong. Nhưng vừa ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một nam tử đang mỉm cười ngồi cách sư tôn nhà mình một khoảng không xa, đó chính là sơn chủ. Lương Vô Tư không ngờ có thể gặp được sơn chủ ở đây, hắn bái nhập sư môn hơn bốn mươi năm mà số lần gặp vị sơn chủ này chỉ đếm trên đầu ngón tay, như vậy đã xem là nhiều lắm rồi.

Sơn chủ thường bế quan tu luyện, đến khi nhàn rỗi cũng chẳng gặp được người, bây giờ lại gặp mặt một cách bất ngờ thế này khiến Lương Vô Tư thấp thỏm không yên, hắn vội vàng cúi người hành lễ, "Đệ tử Lương Vô Tư tham kiến sơn chủ."

"Không cần đa lễ." Người đang ngồi bên tảng đá xanh cạnh hồ nước, dung mạo trong sáng như ánh trăng, tuấn mỹ mà không bức người, cả người tỏa ra khí tức ôn hòa, dường như rất dễ nói chuyện, khiến người ta bất giác thả lỏng tinh thần nhưng cũng khiến người ta có cảm giác không dám đến gần mạo phạm. Hắn ngồi rất tùy ý, tà áo xanh trải trên mặt đá, kế bên tay đặt một tách trà linh, tay áo khép lại, hòa nhã nói chuyện với Lương Vô Tư.

Hắn nói: "Ngươi nói hai vị đệ tử hôn mê đến giờ chưa tỉnh không rõ nguyên nhân do đâu, chi bằng để ta xem xem, Tắc Dung sư đệ không rành việc này lắm."

Lương Vô Tư làm sao dám làm phiền sơn chủ, chỉ len lén ngẩng đầu xem xét nét mặt sư phụ, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc không có gì khác ngày thường thì hắn cũng chẳng biết ý sư phụ là thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!