"U cốc cố nhân nhắc chuyện xưa"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tắc Tồn không ngờ còn được gặp lại sư phụ, dù cầm chìa khóa đến Tử Tịch nhưng trong lòng cũng chỉ ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà thôi.
Không ngờ khi y thật sự nhìn thấy người cứ ngỡ không bao giờ gặp lại, nỗi kinh ngạc vui mừng hoảng sợ trong lòng khiến y chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.
"Sư phụ… thật sự là sư phụ… người chưa chết…" Tắc Tồn sững người, không chớp mắt nhìn Thập Nhị Nương, lẩm bẩm nói.
Phản ứng của Thập Nhị Nương bình thường hơn y nhiều, dù mới đầu nhìn thấy y nàng cũng ngạc nhiên không kém nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, còn cẩn thận đánh giá y từ đầu tới chân.
"Tắc Tồn, sao con lại tới đây?"
Thập Nhị Nương hỏi.
Nghe giọng Thập Nhị Nương, Tắc Tồn như bừng tỉnh, lảo đảo bước lên, quỳ bịch xuống đất, đau khổ khóc không thành tiếng.
Thập Nhị Nương: ... Tắc Dung Tắc Tồn không hổ là huynh đệ, phản ứng y chang nhau, vừa gặp là quỳ.
Sư phụ! Xin lỗi! Tắc Tồn bất chấp tất cả, lê gối lên trước mấy bước vừa khóc vừa nói:
"Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi thật sự biết sai rồi, con không dám nữa… xin sư phụ đừng chối bỏ con, con phụ sự kỳ vọng của sư phụ, người cứ trách phạt con đi…"
Nghe y nói lộn xộn chẳng đâu vào đâu, Thập Nhị Nương cười khổ lắc lắc đầu.
Trong mấy đồ đệ này, Tắc Tồn là đứa hiếu động nhất, rất thích bám dính theo nàng làm nũng, làm sai chuyện gì cũng cười vui vẻ, không giống ca ca Tắc Dung, khiến y khóc thành thế này cũng khó lắm.
"Con không dám vọng tưởng nữa, sư phụ người tha thứ cho con đi… Con biết sai thật rồi, thật sự đã biết sai rồi, mấy năm qua ngày nào con cũng hối hận…"
Chiêu Nhạc và Kim Bảo bị tiếng khóc bi thảm của Tắc Tồn kinh động nên chạy qua xem.
Chiêu Nhạc giữ chặt Kim Bảo để cậu ta đừng tò mò nhích tới gần, còn mình nhìn sư huynh đang quỳ dưới đất bằng ánh mắt phức tạp.
Lúc nhỏ nàng ấy thường chơi đùa với tam sư huynh, sau này khi sư phụ qua đời, bọn họ cũng không còn qua lại.
Tam sư huynh nhốt mình trong Tinh Phường mấy chục năm không ra ngoài như đang trách phạt tội lỗi của mình.
Trước khi sư phụ gặp chuyện, người từng phạt tam sư huynh Tắc Tồn và tứ sư huynh Vi Hành rất nặng.
Lúc đó hai vị sư huynh cũng hoảng sợ như bây giờ, khóc lóc cầu xin sư phụ nhưng sư phụ rất tức giận, không chịu tha thứ cho bọn họ, đó cũng là lần đầu tiên Chiêu Nhạc thấy sư phụ giận dữ như vậy.
Vài ngày sau đó thì sư phụ chết, Chiêu Nhạc không biết hai vị sư huynh bị phạt vì nguyên nhân gì và vì sao lại sợ tới vậy.
Nhưng bây giờ, nghe những lời đứt quãng của tam sư huynh, nhìn ánh mắt y nhìn sư phụ, Chiêu Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc trước có lẽ chưa hiểu nhưng bây giờ nàng ấy hiểu rồi, bởi vì Thẩm Thanh Kha thường xuyên nhìn nàng ấy bằng ánh mắt thế này, nên…
Chiêu Nhạc giật mình trước suy đoán của bản thân.
Nàng ấy trừng to đôi mắt, sao có thể được, sư phụ, sư huynh, họ là sư đồ cơ mà! Sư đồ như cha con như người thân, sao sư huynh có thể sinh ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?!
Thập Nhị Nương không chú ý đến Chiêu Nhạc, nàng nhìn tam đồ đệ đang quỳ, lòng đầy bất lực.
Năm xưa nàng tức giận đến thế, một phần vì kinh ngạc trước sự to gan của Tắc Tồn và Vi Hành, một phần vì phẫn nộ.
Khi đó, rất nhiều chuyện kéo đến cùng lúc, nỗi giận của nàng không hẳn chỉ vì Vi Hành và Tắc Tồn mà còn có chính mình và Chấp Đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!