Chiêu Nhạc ngộ ra,
"Hóa ra sư phụ đã có chuẩn bị từ trước rồi sao? Không hổ là sư phụ, là con lo lắng quá rồi."
Thấy tiểu đồ đệ an tâm tin tưởng mình như thế, Thập Nhị Nương nuốt lại câu sắp nói. Nàng đang định nói là
"Cho dù ra không được thì ở lại đây mấy năm cũng có sao, được ăn ngon ngủ yên, còn thanh tịnh nữa."
Thập Nhị Nương nghĩ như vậy thật, sống ở đây tốt biết mấy, không cần làm việc kiếm tiền, chỉ việc nằm ăn là xong, ngoài chuyện không gian hoạt động hơi nhỏ hẹp ra thì những thứ khác không thành vấn đề. Tuy nhiên, bên cạnh đó nàng cũng hiểu rằng mình không thể ở lại đây quá lâu.
Đầu tiên, theo như Tắc Dung nói, hắn muốn bọn họ trú tạm ở đây hai năm, vậy thì rất có khả năng sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả giới tu tiên. Đến lúc đó nàng còn có thể an nhiên sống qua ngày ư? Chắc chắn không thể, chuyện đó chắc chắn sẽ có dính líu tới nàng.
Thập Nhị Nương đoán có người đang tìm mình, nếu không với tính cách của Tắc Dung, hắn sẽ không gấp gáp nhốt nàng lại thế này, bởi vì đây là một cách rất khó khăn và bất đắc dĩ.
Còn về việc Chấp Đình và Tắc Dung đang mưu tính chuyện gì, Thập Nhị Nương cũng đoán được chút ít, nhưng không rõ cụ thể bọn họ muốn làm như thế nào. Năm mươi năm trước nàng sống lại, sau đó lựa chọn bỏ đi vì không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, cho đến hiện tại, suy nghĩ đó vẫn không hề thay đổi.
Nếu không có Chiêu Nhạc, có lẽ nàng vẫn đang ở Hàng Ngạc thành.
Trong trạng thái yên bình hiện tại mà có thể khiến Tắc Dung như lâm trận chống địch chủ động tới tìm nàng. Vậy thì rõ ràng rồi, chỉ có một lý do, so với chuyện nàng chủ động chạy tới phá hoại, Tắc Dung càng sợ nàng bị người ta lợi dụng để can thiệp vào chuyện của bọn họ.
Để nàng ở đây nhằm né tránh người kia.
Tắc Dung không chịu nói người đó là ai nhưng tự Thập Nhị Nương cũng đoán ra. Người có khả năng nhất chắc là Lâm Tị thượng tiên của Đại Dư tiên sơn, cũng là vị hôn phu quyết liệt với nàng một trận năm mươi năm trước.
Cảm giác của Thập Nhị Nương đối với Thương Lâm Tị cũng phức tạp không kém Chấp Đình. Huống chi, so với Chấp Đình, nàng càng không muốn nhớ lại Thương Lâm Tị, mỗi lần nhớ lại người từng thân thiết với mình như huynh trưởng nàng lại thấy sởn gai ốc.
——
"Biểu ca? Sao huynh tới đây?" Diêu Cố ngạc nhiên nhìn Thương Lâm Tị đang ngồi trong nhà thủy tạ.
Người đó quay đầu, gương mặt trắng bệch khó che giấu. Trông hắn có vẻ rất vô hại, đôi mắt mang nét sầu muộn, còn chưa nói tiếng nào đã nhíu mày ho khan như đang bệnh.
Nhưng Diêu Cố không hề dám xem thường hắn ta.
Người có thể trở thành sơn chủ Đại Dư tiên sơn, tư chất bình thường nhưng lại thăng cấp lên Hóa Tiên cảnh một cách nhanh chóng, tuyệt đối không đơn giản. Dù bề ngoài hắn vô hại thân thiện cỡ nào, Diêu Cố cũng không dám lơ là vị biểu ca này.
Diêu Cố dè dặt đứng một bên, Thương Lâm Tị mỉm cười với hắn:
"Biểu đệ không cần câu nệ vậy đâu, ta chỉ thỉnh thoảng ghé qua, nổi hứng muốn đến thăm đệ thôi."
Ngồi đi.
Diêu Cố nghe lời ngồi xuống bên phải hắn.
Hai người hàn huyên vài câu, Thương Lâm Tị bỗng hỏi:
"Nghe nói dạo trước biểu đệ có đi Chướng Âm Sơn?"
Quả nhiên!
Trái tim Diêu Cố nảy lên một nhịp, da đầu hắn căng ra, nói:
"Đúng là có đi ạ, nhưng trên Chướng Âm Sơn không có Vi Hành sống lại gì cả."
"Không có Vi Hành sống lại à."
Thương Lâm Tị cười cười,
"Vậy có gì khác không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!