Chương 31: (Vô Đề)

Tô Hoa Hàm lẩm bẩm:

"Đây không phải ảo ảnh?"

Chiêu Nhạc cũng ngẩn người nhìn nữ tử ấy, gọi: Sư phụ… Thập Nhị Nương thấy nàng ấy định bước qua đó thì giơ tay kéo lại, đẩy ra phía sau mình.

"Chiêu Nhạc, đó là ảo ảnh."

Không phải đâu! Chiêu Nhạc kích động bước lên hai bước chỉ Liên Hề Vi đó nói:

"Không phải ảo ảnh, sư phụ trong trí nhớ của ta chính là thế này, người không có thay đổi gì cả, thì ra lời đồn người sống lại là thật, người thật sự ở đây!"

Thập Nhị Nương: … Sống lại thì đúng là sống lại thật nhưng thay đổi nhiều lắm, vả lại cũng chẳng ở bên đó.

Giờ phút này nói đạo lý cũng nói không lọt nữa, Thập Nhị Nương kiềm chặt Chiêu Nhạc không cho nàng ấy đến gần Liên Hề Vi kia. Mà Liên Hề Vi đó hình như cũng không nhận ra bọn họ, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ lướt qua từng người.

Nàng ta chẳng nói một lời, nhanh chóng rút Hi Vi kiếm ra nhắm về phía quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên.

Bị Hi Vi kiếm chỉ thẳng vào, Tôn Nhất Liên bất giác run rẩy. Nàng ta cũng từng bị giáo huấn thế này, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cắn răng nghênh chiến.

Trong lúc hai người giao chiến, những người khác mau chóng lui ra khỏi vòng chiến. Nhưng chỉ qua mấy chiêu, mọi người đã nhìn ra có gì đó không đúng.

"Cái này… Hề Vi thượng tiên đã đạt cảnh giới Hóa Tiên từ lâu rồi mà, Tôn Nhất Liên chỉ mới kỳ Linh Hư thì sao làm sao mà đánh ngang tay được?" Đậu Hạnh nghi vấn nói.

"Hay là vì mới sống lại nên tu vi bị thụt lùi?"

Tô Hoa Hàm nói.

Chiêu Nhạc bên cạnh lo lắng nhìn về phía đó, tay đặt lên kiếm. Thập Nhị Nương vỗ vỗ tay nàng ấy,

"Nhìn thôi, chớ nghĩ tới chuyện nhúng tay vào." Nàng thật không hiểu, mấy người này trông cũng có phải mấy đứa ngốc đâu, sao lại tin người trước mặt kia thật sự là Hề Vi thượng tiên chứ.

Tôn Nhất Liên trong vòng chiến lúc đầu còn hơi do dự nhưng sau khi đánh một hồi, nàng ta bất chấp tất cả, cứ thấy gương mặt Hề Vi thượng tiên lượn lờ trước mặt là cơn tức giận của nàng ta lại dâng lên, ác ý trong lòng không tài nào khống chế được.

Bất tri bất giác, đôi mắt nàng ta biến thành màu đỏ, cả người cũng trở nên điên cuồng.

"Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết! Dựa vào đâu mà sống lại chứ, ngươi đi chết đi!" Tôn Nhất Liên hét lên, ảo ảnh nhền nhện khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng ta, nó đang há miệng phun ra một con nhền nhện nhỏ như ngọc huyết.

"Quả phụ nhền nhện này sắp dùng chiêu thức lợi hại nhất của mình rồi. Dùng tới chiêu này thì chính nàng ta cũng phải trọng thương." Tô Hoa Hàm vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không có ý định lên giúp một tay.

Những người khác cũng không ai muốn lên giúp Tôn Nhất Liên, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Liên Hề Vi kia. Chỉ có Thập Nhị Nương chú ý thấy trạng thái của Tôn Nhất Liên không được ổn, dường như có thứ gì đó mê hoặc tâm trí nàng ta.

Khốn trận bình thường sẽ không có lực sát thương quá lớn, nhưng khốn trận này không phải bình thường, Thập Nhị Nương đoán nơi này có khả năng phóng đại cảm xúc của con người, khiến người ta lạc lối trong mê trận trùng trùng, và Liên Hề Vi kia có thể chính là ảo giác của Tôn Nhất Liên.

Hay nói cách khác, bây giờ Tôn Nhất Liên càng điên cuồng thì chết càng nhanh,  nếu nàng ta giết Liên Hề Vi đó thì nàng ta cũng phải chết.

Nhền nhện vừa xuất hiện, Tôn Nhất Liên không còn ở thế bị động, chân nhền nhện xoẹt qua cánh tay Liên Hề Vi, máu tươi lập tức nhiễm đỏ tay áo nhưng nàng ta không chút để ý, Hi Vi kiếm bay múa với tốc độ càng nhanh.

Thập Nhị Nương kéo mạnh Chiêu Nhạc đang định bước lên, còn trừng mắt với nàng ấy một cái. Chiêu Nhạc định giãy tay ra nhưng không hiểu sao bị nàng trừng đến ngây người tại chỗ. Còn Đậu Hạnh kế bên nàng ấy cũng không chờ được nữa, thấy Liên Hề Vi mình đầy thương tích bên kia, hắn ta lập tức bước qua.

Thập Nhị Nương liếc một cái rồi thuận tay kéo hắn ta lại.

"Tiên hữu, đó là ảo ảnh, khuyên ngươi đừng nên đi."

Đậu Hạnh nói, "Ta biết nhưng dù sao thì nàng ta cũng có khuôn mặt giống với Hề Vi thượng tiên, có khi có quan hệ nào đó. Tóm lại không thể trơ mắt nhìn nàng ta bị một tà tu giết được.

Với lại giết một tà tu thì bớt đi một kẻ thôi, Hề Vi thượng tiên nói rồi, tu sĩ chính đạo như chúng ta phải lấy trừ gian diệt ác làm trách nhiệm của bản thân.

"Thập Nhị Nương không còn gì để nói. Nàng của lúc trước đích thực là một người cả ngày bận rộn đi diệt trừ cái ác. Mỗi kỳ đại hội tiên môn nàng đều được xướng danh là hình mẫu của tiên môn chính đạo. Nàng buông tay,"Được thôi, tùy ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!