Chương 30: (Vô Đề)

Phía sau tượng thần là một cánh cửa gỗ màu đen đỏ đan xen, lúc bấy giờ cửa đang mở toang, phía sau là một đoạn hành lang dài và cánh cửa sắt cao lớn.

Ngôi miếu Sơn Thần tựa vào núi này là lối vào địa cung mà đám ác phỉ kia xây dựng năm mươi năm trước và hiển nhiên cửa vào địa cung đang ở ngay đây. Khi Chiêu Nhạc vừa la lên câu đó Thập Nhị Nương đã quay người đuổi theo Vi Hành.

So với sự kích động của những người khác, Thập Nhị Nương bình tĩnh hơn. Nàng dám chắc Vi Hành đó là giả. Vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã chắc chắn thứ đó là một cái bóng.

Còn việc vì sao nàng đuổi theo thứ đó nhanh như vậy, bởi vì đối mặt với nó còn thoải mái hơn đối mặt với Lạc Dương.

Thập Nhị Nương chạy đi rồi, những người khác không đời nào để một mình nàng giành được người trước, nên cũng bất chấp tất cả lũ lượt chạy theo. Người đã đông, lại thêm là phe đối địch của nhau nên chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Mọi người đều đến vì Hề Vi thượng tiên, bớt đi một đối thủ thì thêm một hy vọng, trong lúc tình hình hỗn loạn khó tránh khỏi những người thừa nước đục thả câu.

Tu sĩ chính đạo còn hơi kiêng kị nên chỉ ra tay với tà đạo, còn phía tu sĩ tà đạo tuy số lượng nhiều hơn nhưng không hề đồng tâm chống địch, trái lại còn nhân cơ hội này đối phó với những người tu tà đạo như mình, thậm chí ra tay càng ác độc hơn.

Những tà tu ở đây thường có thói quen độc lai độc vãng, bảo bọn họ hợp tác với nhau còn khó hơn chuyện bảo bọn họ chung sống hòa bình với tiên môn chính đạo.

Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn.

Thập Nhị Nương cũng bị công kích nhưng nàng không chủ động phản kích lại người khác như bọn họ mà chỉ cố gắng tránh né, trường hợp bất đắc dĩ phải phản kích cũng chỉ dùng thuật pháp và pháp quyết bình thường.

Những người ở đây đều từng giao thủ qua với nàng, nếu nàng dám động thủ thật với bọn họ ở đây thì phải dùng đến Hi Vi kiếm. Hi Vi kiếm mà xuất hiện chẳng phải đồng nghĩa với việc lột bộ mặt giả của mình ra phơi bày cho bọn họ biết mình chính là Liên Hề Vi chết đi sống lại đấy à.

Nghĩ thôi cũng thấy không ổn.

Nàng không muốn dây dưa đấu đá với bọn họ quá nhiều nhưng không hiểu sao có vẻ như Lạc Dương có hứng thú lạ kỳ với nàng, không quan tâm ai khác, trực tiếp đuổi theo nàng, còn có Chiêu Nhạc cũng nghiêm túc đuổi theo.

Chỉ trong chớp mắt mọi người đã đi vào đoạn hành lang kia. Những người ở đây đều là tu sĩ có tiếng tăm, chẳng ai buồn để mắt với nơi chiếm cứ của bọn ác phỉ tạp nham lúc trước, bởi thế bọn họ chỉ bận đấu đá nội bộ, không ai phòng bị.

Vừa bước vào hành lang, thấy bóng Vi Hành xoẹt qua ở cuối con đường, bọn họ còn chưa kịp chạy đến đầu bên đó thì đã bị một trận pháp sáng vây lấy.

Lạc Dương nhận ra nhưng không quan tâm, chỉ mỉm cười đi lên trước túm lấy Thập Nhị Nương. Nhưng mà, khi nàng ta sắp tóm được Thập Nhị Nương thì sư huynh Cát Âm đột nhiên túm y phục nàng ta kéo về. Vài người khác cũng cảm nhận được sự dao động của trận pháp nên lần lượt rút ra khỏi hành lang.

Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được nhưng nàng không định lui lại, bởi vì nàng phát hiện trận pháp này cũng là của Chấp Đình, tác dụng là truyền tin. Tránh khỏi chỗ này là chuyện tốt đối với nàng nên nàng vẫn an tâm ở lại trong trận pháp.

Ngoại trừ Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau lưng nàng còn có Chiêu Nhạc. Nàng ấy nhân lúc Lạc Dương không chú ý xông thẳng về phía Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau đó kéo lấy bọn họ rồi cùng rơi vào trong trận pháp. Ngoài ra còn ba người nữa cũng không may rơi vào trong trận.

Ba người đó gồm hai nam một nữ, một người là tu sĩ may mắn được Thập Nhị Nương cứu ba lần, sau đó bái nhập Phương Hồ tiên sơn. Một người là nam tu kiều diễm mê người hơn cả nữ tử trong giới tà tu, tên là Tô Hoa Hàm.

Người cuối cùng là nữ tu tà đạo có chàng người yêu ái mộ Hề Vi thượng tiên rồi bị nàng giết, bởi vì thù hằn nên đến đây, nàng ta tên Tôn Nhất Liên.

Ba người này mặc dù có phát giác ra điều dị thường nhưng đúng lúc ấy ba người đang đánh nhau, không ai chịu nhường ai nên chậm một bước bị cuốn vào trong trận pháp.

Từ lúc trận pháp khởi động cho đến khi biến mất chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trận pháp trên hành lang biến mất, những người trong trận cũng chẳng còn bóng dáng đâu, dịch chuyển hoàn toàn đứt đoạn, người bên ngoài không thể nào biết được những người kia rốt cuộc rơi đến nơi nào.

"Sư huynh, huynh đột nhiên kéo muội lại làm gì."

Lạc Dương nhìn hành lang dài, dậm dậm chân bày tỏ không vui.

Cát Âm không đáp, giơ tay chỉ về trước, ý là tiếp tục đi. Lạc Dương không dám cãi sư huynh, chỉ hứ một tiếng, nhưng khi quay đầu sang nhìn thấy hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn bị sư huynh kéo theo, nàng ta sực nhớ tới biểu cảm kỳ lạ của bọn họ khi thấy Thập Nhị Nương, bèn giải cấm ngôn quyết cho bọn họ rồi hỏi:

"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có quen nữ tử mặt đầy sẹo kia không?"

Thịnh sư huynh và Hạnh sư huynh có tu vi thấp nhất ở đây, mới vừa đặt chân vào Chướng Âm Sơn đã bị bắt, ấm ức biết mấy.

Hai người không trả lời câu hỏi của Lạc Dương mà hỏi:

"Nghe nói hai vị tiền bối trên Âm Dương Nhai là bạn tốt của lão tổ Hề Vi thượng tiên chúng ta, không biết duyên cớ gì lại bắt hai vãn bối ta?"

Lạc Dương nhìn bọn họ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!